CHƯƠNG 15
TA TA TA TA TATA TA TATA TA TA TA TAAAAH!
Tôi nghe tiếng kèn báo bắt đầu một vòng đua và tiếng đám đông trên khán đài rì rào đoán trước kết quả…
Con ngựa đua mà tôi đã thâu nạp ADN là một con ngựa siêu mạnh, hung hăng, và cũng có một chút độc ác nữa…
“Xục xạo mọi ngăn chuồng!” có tiếng người la lớn.“Ai mà biết được mấy đứa nhóc tai quái đó đã làm trò gì với lũ ngựa chứ! Chúng đã biến một con thành màu xanh rồi đó!”
“Lẹ lẹ lên. Vòng đua thứ nhất đã bắt đầu rồi.”
Tôi nghe tiếng những cánh cửa ngăn mở ra, đóng lại. Họ đang ở đầu bên kia chuồng ngựa.
Tôi có được hai phút, có lẽ vậy.
Và tôi bắt đầu biến hình.
Hai cái tai người của tôi gần như bò ngược lên đỉnh đầu, rồi mọc dài ra, nhọn ra và phủ đầy lông màu vàng kim.
Lông mao mọc lên khắp thân thể tôi. Mọc ngược lên hai cẳng. Mọc xuôi xuống hai tay. Mọc đầy lưng đầy ngực. Tuyệt! Con ngựa có một lớp áo lông màu vàng kim, mềm, mướt và đẹp hết biết.
“Aaa!” tôi hét lên.
Trong một khoảnh khắc tôi thấy những đốt xương ngón tay của mình trơ ra không có tí thịt nào. Những đốt xương trắng ởn…
“Tôi nghe có tiếng la! Tới đẳng đi!”
“Tiếp tục xục xạo. Không cho ai ra chuồng ngựa.”
Tôi té nhào ra phía trước, đúng lúc những đốt xương ngón tay của tôi tan ra và cứng lại thành những chiếc móng guốc.
CỐP!
Hai móng trước của tôi chạm đất.
Con-ngựa-thật đã ra khỏi trạng thái đờ đẫn khi bị“thu nạp” ADN và bắt đầu chộn rộn như thể đã nhận ra một điều gì đó rất quái đang xảy ra trong chính ngăn chuồng của nó.
“Tốt rồi…” tôi vừa mở miệng lẩm bẩm thì nguyên cả cái mặt tôi u ra trước.
Mũi tôi thoắt biến thành một cái mõm dài ba tấc, to đùng một cách quái dị làm cho hai con mắt tôi cách xa nhau ra.
Những cái răng của tôi ngứa ngáy khi chúng bị thay bằng hàm răng dày và bằng bặn của con ngựa…
Con ngựa thật ngó tôi chằm chằm với một con mắt bự mọng nước. Nó hít ngửi tôi và trở nên bình lặng vì thấy tôi có mùi giống hệt nó.
Thính giác lẫn khứu giác của ngựa thật ngon lành, nhưng thị ảnh thì lộn xộn quá. Tôi như người bị cận thị, thậm chí còn tệ hơn nữa do cái lối hai mắt nhìn ra hai phía cùng một lúc. Bên phải và bên trái. Tôi không có cảm nhận về chiều sâu ở cả hai hướng ấy. Nhưng thẳng trước mặt tôi có một vùng trong đó hai mắt của tôi nhìn chập nhau. Chỉ ở đó là tôi có được thị ảnh của hai mắt giống như con người và diều hâu. Tôi có thể thấy được chiều sâu nhưng chỉ đóng khung trong vùng ngay trước mặt mình thôi.
Lạ thiệt…
Nhưng cái làm tôi sửng sốt là mức độ năng lượng của con ngựa. Cứ như từng bắp cơ trong cơ thể của tôi đều được chích điện vậy đó. Tôi là cả một nhà máy điện chứa đầy năng lượng thuần túy!
Nhưng chẳng có gì là không kiểm soát được trong óc con ngựa hết. Tôi cảm thấy đói, nhưng không phải cái đói gào thét điên rồ của một số loài vật. Tôi cũng bận tâm về cái ăn nhưng chẳng có gì giống với nỗi sợ hụt miếng ăn của con chuột hay con sóc nhỏ bé.
Mình có thể làm chủ được những bản năng này, tôi tự nhủ. Chỉ còn lại một chuyện phải làm - ra khỏi ngăn chuồng này và cả chuồng ngựa này. Rồi hoàn hình và kiếm các bạn khác. Vậy là ba việc tất cả.
Chẳng có gì phải do dự nữa. Tôi thò cái đầu to bự màu vàng kim của mình qua cánh cửa ngăn chuồng và làm một động tác mà không có con ngựa nào đủ khôn ngoan để làm: tôi đẩy cái then cửa qua một bên và tông cánh cửa ra.
Cứ hành động một cách bình thường nha, tôi tự nhủ.
Tôi bước ra. Tôi có thể nhìn cả hai phía cùng một lúc, vì vậy tôi thấy hai tốp bồi ngựa ở hai đầu chuồng.
Được lắm. Cứ lững thững đi ra thôi.
Một người trong bọn họ đứng sững lại và ngó tôi trừng trừng, rồi hối hả chạy tới.“Ê! ConMinneapolisMax! Nó xổng chuồng rồi. Làm sao… bắt nó lại đi! Joe! Nắm lấy dây cương của nó! Lẹ lên, không có con Max này lao vô con Cain bi giờ!”
Con mắt phía bên kia đầu tôi tia thấy thằng nhóc bị tôi đá hồi nãy đang la lối.“Ê, ôngHinckley! Có một con ngựa khác ở đây giống hệt con…”
“Câm miệng đi và đưa yên cương của nó cho ta! Liền bây giờ! LIỀN BÂY GIỜ!”
“Vâng, thưa ngài.”
Người đàn ông tênHinckleythận trọng và từ tốn bước tới gần tôi. Ổng làm vậy là có lý do lắm. Con ngựa trong tôi khá bất kham. Nó là sự phối hợp giữa sợ hãi và điên khùng. Khùng vì gã đàn ông, và còn khùng nhiều hơn nữa vì cái mùi của những con ngựa giống khác trong những ngăn chuồng khác. Đặc biệt là cái mùi của một con ngựa dính chặt vô mũi tôi và thực sự làm tôi bực mình.
Tôi không biết con ngựa giống kia nghĩ là nó đang làm trò gì trên lãnh địa của tôi, nhưng tôi đã sẵn sàng đọ vó với nó và cho nó biết rằng giang sơn nào có anh hùng nấy.
“HhhÍÍÍ-híhíhí-HÍHÍHÍÍÍÍ-hííí-hííí-hí!” Tôi hí với âm lượng xé màng nhĩ, tuyên bố sẵn sàng chiến đấu.
“Hê, cưng ơi. Cưng biết là cưng sắp dự vòng đua kế nên cưng quyết định ra ngoài đó hả? Cưng phải giữ sức chứ. Cưng là nhà vô địch của ta mà! Cưng là Minneapolis Max của ta.”
Lúc ấy tôi mới nhận ra. Tôi không phải là một fan của đua ngựa, nhưng cái tên đập vô ý thức hơi lộn xộn của tôi. Tôi nhận ra cái tên ấy.
Tôi vừa mới biến thành con ngựa đang được trông đợi tiếp tục đoạt giải Kentucky Derby.
“Thôi nào cưng, chúng ta sắp phải đua rồi.”
Thật hay, tôi cũng đang muốn chạy đến phát điên.