CHƯƠNG 26
Một tên Mượn xác Andalite độc địa và sáu tên Hork-Bajir - vài tên đang lảo đảo vì những vết thương mà Rachel, Tobias và Ax gây ra - nhào vô màn đêm sáng ánh đèn neon, lôi theo Đại úy Torrelli bất lực.
Chúng bị rượt đuổi bởi một con diều hâu đuôi đỏ, một con hổ, một con chó sói, một con gấu xám, và một con khỉ đột có một con rắn chuông quấn quanh cổ.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”Đại úy Torrelli la lớn.
Visser Ba hét.
Jake hét.
Marco la lên.
Và một tốp nhạc chơi bản“Bảy mươi sáu Cây kèn” với rất nhiều kèn tuba inh ỏi và những chiếc trống bass ầm ĩ.
Phải, tôi nói tốp nhạc là bởi vì, bạn thấy đó, Cuộc Diễu hành các Nhân vật của Lâm Viên tổ chức ban đêm đang tiến bước trên con đường chính. Đó là một dàn kèn đồng. Đúng ra có tới ba tốp lận. Tốp vũ công nè. Rồi tốp hề. Và các xe hoa. Nhưng thú vị nhất vẫn là những nhân vật truyện tranh.
Nào Chuột Mickey, Vịt Donald, Chó Dingo, Nai Bambi… Họ có mặt tất cả ở đó trong những bộ đồ hóa trang kềnh càng, nhảy múa giữa một vầng sáng đủ màu sách át cả ánh sao trời.
Tôi chạy hết tốc lực. Lẹ hơn Rachel. Bền bỉ hơn Jake. Bọn Yeerk đang chạy cuống cuồng, thẳng về phía cuộc diễu hành.
Đột nhiên một chú Vịt Donald nhảy lên! Thẳng vô đường chạy của Visser Ba. Tên Visser quất đuôi lên. Cái đuôi bay véo qua không trung và cái đầu của Donald lăn lông lốc trên mặt đất.
tôi thét lên.
Cô gái mang bộ trang phục con vịt thò đầu ra hỏi,“Ê! Bồ làm sao thế hả?”
tên Visser rên rỉ.
Hắn chậm lại một chút, chỉ vài giây thôi, để ngắm con vật kỳ quặc có cái đầu nhỏ bên trong một cái đầu to. Và nhờ sự do dự ấy, chúng tôi bắt kịp hắn.
Jake gầm lên một tiếng làm rớt những cây kẹo bằng bông trong tay bọn trẻ con.
“GÂẦẦMM!”
Chúng tôi tấn công.
Tôi nhảy lên ngoạm cổ tên Hork-Bajir gần nhất với hàm răng sắc nhọn nhe hết ra cả. Tên Hork-Bajir vung một lưỡi dao ở khuỷu tay chém tôi nhưng tôi vặn mình lẹ không thể tưởng tượng. Lưỡi dao chỉ xớt được chút lông.
Tên Hork-Bajir không sử dụng những lưỡi dao của hắn được nữa. Tôi đã tiến tới quá gần. Hắn chỉ còn có thể quào tôi, và thế thì chẳng nhằm nhò gì.
Một cuộc chiến luẩn quẩn rồ dại.
Rachel chọi hai tên Hork-Bajir. Jake cắm phập nanh vô một tên Hork-Bajir khác còn Marco sử dụng con rắn Ax như một cây roi điện lợi hại.
Và Tobias thì sử dụng tất cả tốc độ và sự lanh lẹ của con diều hâu để cấu xé hai con mắt vòi Andalite dễ tổn thương của tên Visser.
“Hay quá!” lại có tiếng reo lên.
“Tuyệt!” một tiếng khác la lên tán thưởng.
Và rồi mọi người bắt đầu vỗ tay như điên. Chẳng hề báo trước, chúng tôi đã bị kéo vô giữa đám diễu hành. Và trở thành một phần của cuộc trình diễn.
Và mọi người khoái trá!
Tôi buông tên Hork-Bajir của mình ra. Hắn đã bị loại khỏi vòng chiến. Tôi chạy tới tên Hork-Bajir đang lôi kéo Đại úy Torrelli theo hắn. Hắn đang mở lối ở phía đằng trước, chen qua đoàn diễu hành. Chen qua Chó Dingo và Nai Bambi. Lao một cách thô bạo qua dàn kèn lúc này đang chơi bản“Lá cờ cũ thân yêu”.
“Tới luôn, chó! Tới luôn, chó!” một thằng nhóc hét lên khi tôi chạy vụt qua. Cứ như thể tôi là một con chó nhà vậy.
Đám đông trở nên dày đặc ngay phía trước tôi. Dày đặc quá khiến tôi không còn nhìn thấy Đại úy Torrelli đâu nữa, nhưng tôi vẫn có thể đánh hơi được từng dấu vết nhỏ nhất của ổng. Tôi có thể ngửi thấy khoảng mười ngàn vật ngay lúc ấy, tất cả các thứ từ những trái táo ngọt như đường tới mỡ bôi trơn của chiếc vòng quay lớn và chất keo trên tóc tụi con trai quậy phá. Quá nhiều thứ vậy đó.
Nhưng tôi hết sức tập trung vô một mùi thôi: vài phân tử trôi nổi trong không trung phát tín hiệu“Torrelli” cho cái mũi sói của tôi. Tôi dí mũi xuống đất và lấy vai mở lối qua đám đông. Người ta vuốt lông tôi, người ta xô đẩy tôi. Tôi chẳng quan tâm. Cái mũi sói của tôi đang làm việc, và không cách gì khiến tôi buông viên đại úy ra được.
Đám đông mỏng đi. Tôi ngó qua trái, qua phải. Chẳng thấy gì hết. Nhưng dấu mùi dẫn qua trái và đôi tai sói của tôi hóng được một giọng nói giữa muôn ngàn giọng nói, một âm thanh giữa muôn ngàn âm thanh của Lâm Viên.
“Chúng mày thôngđồng với bọn nhóc quỉ quái kia phải không?”Đại úy Torrelli giận dữ hỏi tên Hork-Bajir.
Tôi chạy như bay rượt theo ổng. Kia rồi! Một tên Hork-Bajir đang lôi đại úy xềnh xệch. Hắn xô qua bên cạnh một thằng nhóc vừa nhào tới đòi mẹ nó chụp cho nó một tấm hình chung với“con quái vật”.
Tôi canh me và dồn hết sức vào hông, bay qua không trung, nhắm thẳng vô gáy tên Hork-Bajir.
“Rrrầầầm!”
“Aaaarrrggghhh!” con quái vật thét lên.
Đại úy Torrelli vùng ra và chạy bán sống bán chết.
Tôi thả lỏng hai hàm rồi buông mình rơi xuống đất. Tên Hork-Bajir và tôi trừng trừng nhìn nhau trong vài giây. Chúng tôi đo lường nhau y như một đôi boxer trên vũ đài. Nhưng ngay lúc ấy cả hai đều nhìn thấy và nghe thấy tên Visser ào qua trong tiếng vó Andalite vang rền.
Tên Hork-Bajir chạy theo đầu lĩnh của hắn và cuộc xâm lăng Lâm Viên của bọn Yeerk kết thúc.
Một lúc sau các bạn tôi mới chạy tới. Chúng tôi quan sát một cặp chiến đấu cơ Con Rệp cất cánh từ công viên giải trí và vút lên trời.
Chúng đã cho hai chiếc Con Rệp xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng đậu trên nóc tòa Nhà Thám hiểm Vũ trụ.
Trong khi hai chiếc Con Rệp bay lẫn vô màn đêm, tôi để ý thấy một thằng nhóc lắc đầu vẻ chê bai.“Trông chẳng giống phi thuyền không gian gì hết,” chú bé thốt lên.
“Chắc chắn là vậy rồi,” ông nội chú tán thành.“Ôngđã có lần bị bắt lên một phi thuyền không gian. Bọn người vũ trụ đã thực hiện các thí nghiệm y học lên người ông. Và phi thuyền của họ chẳng có gì giống như vậy hết.”