← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Marco.

Tôi luôn thấy khoái cái tên của mình. Marco. Nó làm người nghe liên tưởng ngay đến Marco Polo. Nhưng thế không có nghĩa họ của tôi là Polo. Mà cũng có thể đó là họ của tôi thì sao. Tôi chẳng nói cho các bạn biết được. Tất cả năm đứa tụi tôi - hội viên Hội Animorphs - chẳng nói họ của mình, nơi tụi tôi sống hay bất cứ thông tin gì có thể giúp cho bọn Yeerk tìm ra tụi tôi cho bạn biết đâu.

Bọn Yeerk là cái giống gì thế? Hẳn là bạn đang đặt ra câu hỏi đó phải không? Để tôi nói cho các bạn hay. Chúng là một loài sinh vật ký sinh. Nhìn giống như ốc sên không có vỏ. Bọn Yeerk không chui vào trong bao tử hay hệ tiêu hóa mà chúng bò vào trong bộ não của bạn. Chúng trải dài thân hình mềm nhũn của chúng lấp đầy những ngõ ngách, khe hở trong bộ não, chúng quấn chặt các nơron thần kinh của bạn.

Chúng kiểm soát bộ não của bạn. Kiểm soát hoàn toàn.

Bạn cứ nghĩ:Ôi dào, tôi vẫn tự kiểm soát được bản thân mà. Bạn nhầm to rồi đó. Nếu có một tên Yeerk hiện đang nằm trong đầu bạn, thì chính hắn đang cử động ngón tay hay bàn tay của bạn; hắn đang điều khiển tia nhìn của bạn; và cũng chính tên Yeerk đó quyết định khi nào bạn thấy đói.

Bọn Yeerk chui vào trong não của bạn và biến bạn trở thành nô lệ của chúng. Chúng lật mở toàn bộ những ký ức của bạn như đang đọc một cuốn sách. Bạn vẫn suy nghĩ được, vẫn cảm nhận được. Bạn vẫn có thể cảm thấy sợ hãi hay nhục nhã. Song bạn chẳng thể làm được gì cho chính mình. Trạng thái nô lệ hoàn toàn này chưa từng bao giờ có trên Trái Đất của chúng ta cho tới khi bọn Yeerk xuất hiện. Tất cả những sinh vật bị Yeerk chui vào đầu có một cái tên chung là kẻ Bị Mượn xác. Mượn xác - Người, Mượn xác - Hork-Bajir…

Tụi tôi - năm đứa trẻ Người và một đứa trẻ Andalite - cùng nhau chiến đấu chống lại cuộc xâm lăng Trái Đất của bọn Yeerk, mà đứng đầu là con quỷ Visser Ba. Chỉ năm đứa tụi tôi và bọn Yeerk - đương nhiên rồi, biết đến cuộc xâm lăng này mà thôi.

Tụi tôi chiến đấu bằng cách nào ư? Bằng quyền năng biến hình do một ông hoàng người Andalite trao tặng lúc ông đang hấp hối. Quyền năng biến thành bất cứ con vật nào tụi tôi chạm tay vào.

Làm thế nào có thể phân biệt được người bình thường và kẻ Mượn xác? Thật là nan giải. Không có cách chi hết. Bạn có thể nhìn sâu vào cặp mắt của người bạn tin tưởng nhất, song không bao giờ bạn có thể đoán được đằng sau cặp mắt đó là một con sâu ngoài Trái Đất.

Đấy, bây giờ các bạn đã rõ tại sao tụi tôi không cho các bạn biết họ, biết đường phố, thậm chí là tiểu bang nơi tụi tôi đang sống. Tôi muốn sống sót để cứu thoát một người rất quan trọng, rất có ý nghĩa với tôi. Một người mà tôi thường xuyên nhìn sâu vào cặp mắt của bà nhưng không hề biết bà không còn là mẹ của tôi nữa.

Là một Animorph, không phải lúc nào bạn cũng gặp nguy hiểm hay phải chiến đấu. Bạn còn có những khoảng thời gian mà quyền năng biến hình trở nên hữu ích và thậm chí là thú vị nữa.

Sau giờ học một buổi chiều thứ Tư đẹp trời, tôi đang ở trong khu thương xá với đám bạn, vui chơi. Lần này, tụi tôi tới khu thương xá Mega, mới được xây dựng vắt ngang khu Trung tâm. Đây là ý của Cassie. Kỳ quặc chưa? Bình thường, nhỏ luôn là đứa cuối cùng đưa ra một kế hoạch liều lĩnh. Nhưng, chuyến này là vì có mấy con vật bị đối xử tàn tệ. Cassie sẽ không để bạn yên khi có vấn đề gì đó liên quan đến thú vật đâu.

“Sssssssquáááááccccc! Thức ăn ngon tuyệt! Thức ăn ngon tuyệt! Ssssssquááááccccc!”

Tụi tôi đang đứng đó - tôi, Jake, Rachel, Tobias và Ax - trong lốt người. Tobias đã lấy lại được khả năng biến hình, song nó vẫn là một chú diều hâu đuôi đỏ. Nó có thể biến hình thành chính nó ngày xưa, song nếu nó ở trong hình dạng đó quá hai giờ, nó sẽ mắc kẹt trong lốt người và không thể biến hình được nữa. Do đó, nó chọn cách sống như một chú diều hâu đuôi đỏ và giữ lại quyền năng biến hình. Nếu là tôi, tôi hẳn sẽ gặp khó khăn khi quyết định như thế. Còn Ax là một người Andalite. Thỉnh thoảng ảnh sử dụng lốt người, như lúc này chẳng hạn, nếu không hẳn sẽ có rất nhiều tiếng hét hoảng sợ khi trông thấy một người Andalite đang dạo bước trong khu thương xá.

“Sssssquaaaaaccc! Hãy nếm bánh mì kẹp Mưa Rừng. Hết xảy Sssssquaaaaaccc luôn!”

Trong khu thương xá Mega có một tiệm ăn tên là Amazon Cafe. Tiệm ăn này rất tuyệt vì khi bạn bước vào đó cứ như bạn đang lạc vào thế giới của Disney. Bàn ăn được bao bọc bởi những cây cỏ và những chất liệu khiến bạn hình dung ra một khu rừng. Có rất nhiều chim muông, cá sấu và rắn nhồi bông đang đậu, đang quấn trên những cành cây giả trong quán. Xui xẻo thay, họ cũng có mấy con chim thật. Chính xác là mấy con két. Chúng ở trong lồng và được treo nơi mọi người đang xếp hàng chờ sắp bàn. Một đám người bu quanh chúng. Người già có, người trẻ có, người lịch sự đàng hoàng có, kẻ quậy phá cũng có. Mấy kẻ này cố làm cho mấy con chim hoảng sợ hoặc đang ném rác hoặc thọc mẩu thuốc lá hút dở vào người chúng.

Mấy chú két của nhà hàng Amazon Cafe vừa ngoác mồm kêu quang quác vừa cuống cuồng nhảy tránh mấy tên quậy đang chọc phá chúng. Điều này khiến Cassie bực không chịu được. Nhỏ bảo tôi.“Marco, bồ nghĩ coi có cách nào cứu mấy con chim tội nghiệp đó không? Không thể để họ xài xể chúng vậy được.”

Tôi ậm ừ.“Hừm, két phải không? Chúng nói được phải không?”

"Ừ, có gì không? Bồ có ý gì à?”

“À,ừ, có. Mình có một ý hết xảy đây.”

Hai ngày sau, tụi tôi trở lại khu thương xá, tới ngay chỗ đám người đang chọc ghẹo mấy con két.

“Nói‘Howard Stern vạn tuế’đi!” Một tên nhóc hét lớn với con két màu xanh sáng.

“Sssssquaaaaaccc! Amazon Cafe. Du hí tuyệt vời!”

“Không phải, mày ngu quá vậy, két. Nói Howard Stern vạn tuế chứ. Nói Howard Stern vạn tuế đi nào!”

“Đúng là đần,” Rachelđánh luôn một câu.

Tên nhóc quay đầu lại.“Ờ, cái con chim này đần thiệt.”

“Tui không nói con chimđó. Tui nói anh…”

Jake vội vàng vịn tay lên vai Rachel để làm cho nhỏ hạ hỏa. Rachel thỉnh thoảng vẫn nổi khùng bất tử vậy đó. Nhỏ không cách chi nhẫn nhịn được trước mấy tên ngố.

“Vô việc thôi,” Jake nói. “Gần tới giờ người ta cọ rửa mấy cây sào của bọn két rồi đó, nếu như Cassie canh đúng thời gian.”

“Ngày nào cũng y boong giờ này mà,” Cassie vội trấn an.“Coi, cái chị lo vụ đó đang tới kìa.”

Một chị khoảng hai mươi tuổi mặc đồng phục lao công đang tiến về phía bọn tôi, tay xách một chiếc lồng bện dây to đùng.

“Tốt rồi. Rachel, Marco, Cassie và mình sẽ bám theo chị ấy. Tobias và Ax ở đây làm hậu viện nhe,” Jake phân công.

“Hậu viện,” Ax tán thành. “H… hậu vi…viện…ở trong có chế biến bánh quế hả? Ôi, ôi, bánh quế. Quê…ế.”

Jake ngán ngẩm thở dài. Chàng Ax ngố này khi biến thành người Trái Đất lúc nào cũng khoái chơi đùa với những âm thanh đặc biệt là mê ăn đến phát sợ luôn. Ax luôn phát rồ trước những thanh sôcôla và bánh quế mà theo ảnh chính là những sản phẩm tuyệt vời nhất của loài người. Còn âm nhạc và nghệ thuật hả? Quên đi! Ax sẽ đổi cái rụp bức danh họa“Nàng Mona Lisa”để lấy một thanh bánh quế Cinnabon cho mà coi.

Chị lao công tóm bốn chú két cho vào lồng và quay trở lại phía phòng kho của nhà hàng. Tụi tôi lốc thốc bám theo chị.

"La lá là la là lá la la!” Tôi hát nhại theo điệu nhạc phim‘Nhiệm vụ bất khả thi’.

“Nhiệm vụ của mấy bồ là trả lại cho mấy con két chân giá trị của chúng và cho chúng cơ hội về với Mẹ Trái Đất!” Cassie nhướng mắt nhìn tôi. Jake giấu một nụ cười.

“Mình không thể tin bồ lại đồng ý với kế hoạch này, Jake à. Một thằng Jake đầy trách nhiệm lại chịu gật đầu cho phép tụi này dùng quyền năng biến hình vào việc riêng. Đừng có bảo hôm nay mình mới thấy nha,” tôi ghẹo nó.“Đó là bởi vì bồ thực sự thích Cassie,” tôiđệm thêm.

“Bởi vì nếu như mình không chấp thuận, Cassie sẽ vẫn cứ làm, và nhỏ sẽ kéo Rachel vào cuộc, và có thể là cả bồ nữa, và cả ba đứa bồ sẽ cần ai đó… một ai đó có óc phán đoán giúp đỡ.”

“Vâng, thưaBa,” tôi nhạo nó.

Đôi khi Jake có cái kiểu nói rin rít trong cổ họng như thế. Nhưng tôi chỉ cười phá lên. Jake mãi là bồ ruột của tôi. Nó có thể là lãnh đạo hội Animorph, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải bắt nó lúc nào cũng nghiêm nghị.

Đợi chị lao công trở ra cọ rửa mấy thanh sào, bốn đứa tôi rúc luôn vào kho.

Tụi tôi tiến lại cái lồng két. Cassie lôi từng con ra, đặt lên tay mấy đứa tôi. Mấy con chim nằm im re khi bọn tôi thâu nạp ADN của chúng.

Tụi tôi giấu đám két vào một cái tủ có thông hơi hẳn hoi. Cassie cam đoan rằng chúng sẽ không việc gì hết. Giờ thì chỉ còn lại mỗi việc biến thành két. Biến hình thành mấy con két đó đó!