CHƯƠNG 3
Thành viên Hội Animorphs chắc chắn là những tên trộm giỏi nhất trên toàn thế giới. Ý tôi là, đương nhiên rồi, không phải trộm vặt đâu nhé.Khi bạn có thể biến thành bất cứ con thú gì thì bạn có thể đột nhập vào bất cứ nơi đâu dễ như trở bàn tay.Nhưng có một rắc rối duy nhất với nhóm Animorphs bọn tôi là Mạng Truy Cập Hoa Kỳ không nằm trong thành phố này. Tổng hành dinh của nó nằm cách đây cả ngàn cây số lận. Quá xa! Cho dù tụi tôi có biến thành chim cũng không thể vượt qua khoảng cách đó trong thời hạn hai giờ biến hình được. Và nếu dừng lại và biến hình lần nữa thì tụi tôi cũng không thể đi về trong ngày được.
Cho nên tụi tôi cần tận dụng một vài phương tiện vận chuyển khác. Do vậy mà cả đám tụi tôi đã có mặt tại sân bay sáng thứ 7 tuần đó, dán mắt nhìn máy bay cất cánh qua những ô cửa sổ gắn kín từ sàn đến tận trần nhà.
“Chuyến bay đó mất có một giờ ba mươi phút hà,” Marco nói. “Còn dư cả đống thời gian…”
“Ừ.”
“Tụi mình chỉ việc biến thành những con ruồi, bay lên máy bay, làm sao để đừng bị đập, rồi hoàn hình trở lại khi đến nơi,” Marco nói tiếp.“Đi ké hãng United hay Northwest cũng được.”
Chỉ có tôi và Marco đứng chỗ cửa sổ. Mấy đứa kia đã tản ra khắp sân bay. Tụi tôi tránh không tụ lại với nhau, để khỏi giống như một nhóm. Bọn Yeerk có tai mắt ở khắp nơi, vì vậy bọn tôi phải luôn phải cảnh giác tối đa.
“United hay Northwestđây?” Marco hỏi.
Tôi nhún vai.“Hãng nào chả được. Mình đang lo vụ biến thành ruồi trên máy bay đây nè. Có khối ngườikhoái đập ruồilắm đó. Lỡ có trục trặc thì làm sao tụi mình hoàn hình trên máy bay được đây?”
"Bồ muốn bỏ cuộc à?"
Tôi mất một phút suy tính. Trên đường băng, một máy bay 747 đang rù rì cất cánh. "Không. Mình nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cũng có rủi ro đấy. Nhưng cũng đáng mà."
Marco mỉm cười. Một nụ cười thực lòng, không móc máy, hiếm khi xuất hiện trên môi nó. "Mình chợt nhớ lại chuyện bồ không hề muốn ra những phán quyết có tính quyết định."
"Mình vẫn giữ nguyên ý kiến của mình," tôi nói.“Nhưng phải có ai đó quyết định chứ, đúng không?"
"Đúng." Marco gật đầu.
"Mình chỉ muốn được quay trở lại cuộc sống hồi đó, mình chẳng phải ra quyết định khiến người khác có thể bị giết chết."
"Phải không đó?" Bây giờ, nụ cười của Marco đã ánh lên nét giễu cợt. "Bồ có thực sự cho rằng một ngày nào đó tụi mình sẽ trở lại thành những đứa trẻ bình thường? Bồ cho rằng sau khi là Hội trưởng Hội Animorphs, bồ có thể trở về làm một anh sinh viên vô danh tiểu tốt sao?"
"Sao lại không nhỉ." Tôi nói quả quyết.
Marco ừ hữ khô khốc. "Thôi nào, lượn một vòng tới chỗ mấy đứa kia đi." Marco nhìn lên tấm bảng thông báo chuyến bay.“Đi ké chiếc United nhé. Nó bay sớm nhất đấy. Tụi mình chỉ có mười lăm phút nữa thôi. Cổng mười chín đó nha.”
"Trên máy bay có chiếu phim không ta?" Tôi hỏi, cố bắt chước cái giọng tửng tửng của Marco.
"Trên chuyến bay một giờ ba mươi phút á? Một bộ phim hoạt hình ngắn."
Hai đứa tôi tìm lại được mấy đứa kia, lần lượt là Cassie rồi đến Rachel, Tobias và Ax. Tụi tôi trình bày kế hoạch và thật bất ngờ, Tobias đã nêu ra một vấn đề mà tôi đã bỏ qua…
“Trong lốt ruồi thì làm sao tụi mìnhtìm ra cổng số mười chínđây?Mắt ruồi có tốt không vậy?”
Tobias chưa bao giờ biến thành ruồi. Nó mới chỉ thâu nạp ADN của ruồi hồi sáng nay thôi.
“Ờ nhỉ, nó khá tệ,” tôi thú nhận.“Mắt phức hợp í mà.”
“Nhưng đánh hơi thì siêu đấy,” Marco nói. “Ruồi có thể bắt hơi mùi phân và rác rưởi từ xa lắc xa lơ lận đó.”
Tôi lườm Marco. Nó nhìn lại tôi.
“Lườm gì? Đùa tí thôi mà.” Marco nói.“Mấy món đó bộ dễ tìm lắm hả? Mà có tìm ra cũng biết làm gì với nó? Đưa cho nhân viên gác cổng và bảo với ông ta rằng:‘Vui lòng giữ giùm tụi tôi vật này, tụi tôi sẽ trở lại đây dưới dạng ruồi’ chắc?”
Một chiếc máy bay đang nhả khách ra từ cái cổng gần đó. Ai nấy đều có vẻ mệt mỏi, một số mỉm cười với thân nhân và bạn bè đến đón. Tôi đoán đây hẳn là một chuyến bay rất dài, vì một số người có dấu hằn ở một bên mặt. Bạn biết đấy, có lẽ họ đã ngủ với cái đầu tì lên cửa sổ máy bay.
Một em bé đang gào thét, vùng vẫy trên tay mẹ. Bà mẹ trẻ níu chồng dừng lại cách chúng tôi chừng một mét.
“Phải thay tã cho bé thôi,” bà mẹ nói.
"Đến lượt ai đây?" ông chồng hỏi.
Bà vợ trao đứa bé cho ông chồng đang làu bàu“Cầu cho nó chỉ xón có một chút thôi.”
“Em không nghĩ vậy đâu,” bà mẹ nói.“Theo em có lẽ là cả một bãi tướng đấy.”
Tôi quay sang Marco, Tobias và Ax.“Này nha, tụi mình cần có một người tình nguyện đi lãnhsứ mạng ngẫu nhiên và gớm guốc này -phải đi lấy cái tã ấy…”
Đùn đẩy qua lại, cuối cùng người phải lãnh đạn là tôi. Ax thậm chí chẳng hiểu nổi ý tôi muốn nói là gì nữa. Còn lại ba đứa, tụi tôi oẳn tù tì, đứa nào thua thì sẽ lãnh nhiệm vụ. Tobias và Marco ra giấy, còn tôi ra đấm. Chắc Tobias và Marco đãăn giancách chi đó rồi…
Hai phút sau tôi chìa cái bịch gớm khiếp đó cho Marco.
“Cái gì vậy?” Ax hỏi.
“Tã lót,” tôi nói. “Có dính phân em béđó mà.”
“Tã xài rồi,” Marco giải thích cho Ax.“Tụi mình dùng tã xài rồi đểđịnh hướngkhi biến thành ruồi, anh đã thông chưa?”
“Tôi chẳng hiểu gì cả?”
Tôi ra dấu ngăn lại.“Đây là một trong những điều mà tôi không muốn cắt nghĩa cho anh, Ax ạ,” tôi nói và xách cái tã ra cổng số mười chín, nhét nó vào cái trụ lớn để gạt tàn thuốc và quay trở lại đám tụi bạn.“Chắc sẽ công hiệu đấy, tụi mình vô việc thôi.”
"Đấy, bây giờ đã hiểu tại sao tụi mình không phải là Người Dơi hay Siêu nhân," Marco than thở. "Người Nhện cũng chẳng bao giờ lần theo dấu vết nhờ vào một cái tã dùng rồi của em bé cả."
"Ai là Người Nhện cơ?" Ax hỏi.