CHƯƠNG 4
Bốn đứa tụi tôi chui vô phòng vệ sinh nam để biến hình.Cassie và Rachel thì vào phòng vệ sinh nữ. Tôi phát hiện ra, sẽ có những lần hội Animorphs không thể hoạt động như là một đội, như lần này đây.
"Cả đám tụi mình có thể chui gọn trong phòng vệ sinh dành cho người tàn tật,” Marco góp ý.
"Không được,” tôi nói. “Tụi mình dùng phòng dành cho người thường thôi.”
Nhưng nói thì dễ chứ làm thì hổng dễ chút nào. Có rất nhiều chuyến bay đi và đến nên các phòng vệ sinh lúc nào cũng đầy nghẹt người. Chật vật lắm bốn đứa con trai tụi tôi mới chiếm được hai phòng vệ sinh nam.
“Chắc hổng đến nỗi kỳ quá đâu ha,” Tobias thì thào khi nó và tôi chui chung vào một buồng vệ sinh.
“Đợi chút nữa thì biết,” tôi bảo nó.
Hai đứa tôi đóng cửa và cài khoá lại. Tôi và Tobias cởi quần áo, giày vớ, nhét cả vào cái túi tụi tôi mang theo, rồi dúi nó ra sau bồn cầu. Trên người tụi tôi chỉ còn lại bộ quần áo biến hình - mấy thứ quần bơi và áo thun bó. Nếu may mắn khi quay về tụi tôi sẽ lấy lại được quần áo từ chỗ giữ đồ thất lạc. Nếu không… thì có saođâu, tụi tôi đãmất cả đống quần áo rồi mà.
"Hình biến ruồi, phải không?" Tobias thì thào.
"Ừ"
"Liệu nó có khiếp như mình nghĩ không nhỉ?"
"Không đâu. Còn hơn thế nhiều."
Tobias bắt đầu biến hình. Chưa phải thành ruồi ngay đâu, cậu ta phải trở về lốt diều hâu đuôi đỏ - cơ thể thường trực của cậu ta đã - rồi mới biến tiếp được thành ruồi.
Ở buồng kế bên, Ax chắc đang bắt đầu mọc cái đuôi bọ cạp, hai con mắt có cuống và bốn cái cẳng hươu.
“Xong chưa?” tôi thì thào hỏi vọng qua phòng Marco.
“Rồi đó, làm đi thôi. Ở đây chật chội quá rồi nè.”
Tôi nhìn sang phía Tobias. Vui thật, ngay cả tôi cũng đã quen với ý nghĩ rằngTobias chỉ chính hiệu là Tobias khi có đôi mắt màu vàng nâu và cái mỏ diều hâu sắc lẻm…
“Tobias, có thể bồ sẽ thích đấy,“ tôi nói. “Bồ sẽ thấy con ruồi bay tài tình đến như thế nào.”
“Xiìi! Bất cứ con vật có cánh nào cũng chẳng bay siêu được như mình đâu,” Tobias nói.
Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu tập trung để biến thành ruồi. Thực ra thì, gây căng thẳng cho Tobias làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi có thể tạm quên đi cái thực tế rằng biến thành ruồi làm tôi phát bệnh. Rất có thể có con vật nào đó còn tởm hơn ruồi, nhưng tôi chưa từng biến hình thành con nào như thế cả.
Cơ thể tôi bắt đầu co rút.
Những bờ tường của buồng vệ sinh như mọc lên cao mãi, cao mãi, như thể một toà nhà chọc trời. Các chữ viết trên tường chỉ cỡ vài phân giờ đây trông to như tấm biển hiệu quảng cáo.
Nhìn xuống chân, tôi thật sự hãi hùng. Cái bồn cầu cứ bự ra, bự ra mãi. Nó như mọc lên từ mặt đất, chẳng khác gì một cái miệng khổng lồ đang há ra để nuốt chửng tôi.
Tôi thấy cái hộp giấy vệ sinh xẹt ngang qua. Phút trước nó còn ở dưới thắt lưng tôi, phút sau nó đã cao tuốt lên trên. Đó là một cảnh tượng rất lạ mắt.
Các ô gạch nở rộng ra. Một mẩu giấy nhỏ trên sàn trở nên bự ra như một tấm khăn trải giường. Một miếng bã kẹo cao su trở thành một tảng đá khổng lồ.
Nhưng co rút là phần dễ coi nhất. Những biến đổi khác mới là kinh khủng. Lấy một ví dụ nha, mũi và miệng của bạn sẽ chảy nhuyễn vào nhau rồi mọc ra một thứ dài thoòng, lông lá, dính nhơm nhớp, nhễu nhão mà trong sách gọi là "miệng ruồi."
Tobias hét lên bằng giọng truyền.
Cái mỏ của nó vừa u ra, biến thành những phần miệng dài thoòng trông phát ớn.
Bụp! Hai cẳng ruồi như bật ra từ ngực tôi. Bạn xem phim về người ngoài hành tinh, có thấy trẻ con được sinh ra từ ngực của một người đàn ông không? Đấy, hình ảnh tôi bây giờ cũng từa tựa thế. Chỉ có điều là thay vì một cậu bé chòi ra thì lại là hai cái cẳng khớp nối, đen, dài, cái nào cũng mọc đầy lông cứng quèo và sắc như dao găm.
Biến hình chẳng có quy luật nào cố định cả. Đó không phải là một quy trình chuyển biến trơn tru, không tạo ra từng phần hình thể giống ruồi một cách hoàn chỉnh. Mọi thứ mọc ra, biến đổi bất chợt và chẳng ai biết trước cả. Khi tôi cao chừng ba tấc thì có thêm những cái cẳng tòi ra từ mạn sườn. Tôi vẫn mang đôi mắt người và phần lớn cơ thể người, chỉ trừ có những phần miệng gớm guốc.
“Ê! Có aiở trỏng không vậy?”
Tôi nghe có giọng nói bên ngoài, rồicánh cửa buồng vệ sinh rung lên.Nhưng tôi không trả lời được. Tôi làm gì còn miệng nữa.
xông vào!>Tobias nói.
“Ê, có aiở trỏng không vậy? Tôi mắc quá rồi nè.”
Hai tay tôi trở thành những phần phụ của con ruồi: hai cái móng quặp vào, và hai miếng đệm lông nhỏ rỉ ra một chất giống như keo vậy. Tôi nghe nội tạng mình nhũn ra tái cấu trúc thành bộ ruột của một con ruồi - một cấu trúc cực kỳ nguyên sơ. Các lóng xương của tôi yếu đi đến mức cặp chân, phần lớn vẫn là chân người, trở lên lẩy bẩy rồi chuyển thành cái gì đó giống như hai sợi mì ống luộc chín.
Đến lúc đó, tôi chỉ còn cao cỡ con chó con. Tôi đã có những cái cẳng ruồi nhưng lại chưa có cánh; có mắt người nhưng lại có những phần miệng rộng ngoác và to đùng của loài ruồi. Tobias cũng là một mớ hổ lốn tương tự như thế. Và đúng lúc đó,cái người bị tào tháo đuổi kia thò tay qua phần trên cánh cửa và kéo khoá ra.
Cánh cửa mở tung, tôi chẳng thể làm gì được nữa.
“Ối! Ối! Ối trời! Trời ơi! Áááááá!”
Người đàn ông đứngchết trân.
Tôi hất một cái cẳng đầy những lông dao găm về phía ổng.
“Áááááá! Cứu tôi! Cứu tôi với!” Người đàn ông hét toáng lên.
Cánh cửa đóng sầm lại.
“Cứu tôi! Cảnh sát! Ai cứu tôi với!”
Tôi tiếp tục thu nhỏ lại, và giờ thì tôi thấy cặp cánh mỏng như lụa của tôi đang mọc ra, nối với những cơ bắp như lò xo nổi ụ trên lưng tôi.
“Có quái vật trong phòng vệ sinh!” Người đàn ông vẫn tiếp tục la the thé.
Marco cất tiếng hỏi từ buồng kế bên.
tôi đáp.
Đôi mắt người của tôi chợt mờ câm và tối như bưng. Thêm nhiều giây mù tịt, rồi những con mắt phức hợp của ruồi mới mọc ra. Và, cùng một lúc, tôi thấy nguyênmột thế giới những hình ảnh vỡ vụn,giống như hàng ngàn cái ti vi tí hon được chỉnh hình ảnh hơi khác nhau tí tẹo.
tôi cảnh báo.
Dưới nhãn quan kỳ lạ của tôi, tôi thấy một vật gì đóđen thui và lờ mờ đang xẹt qua.Một con ruồi khác! Tobias chăng?
Rầm, rầm, rầm, rầm, RẦM, RẦM.
Những rung động vang dội như tiếng sấm thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi. Nhiều bước chân rầm rập đang lao tới.
XOẠCH! Cánh cửa buồng vệ sinh chợt bật tung. Tôi cảm thấy gió ùa vào, lướt qua đầu tôi, kích thích những sợi lông trên lưng tôi. Râu của tôi điên cuồng rung lên.
Nguy hiểm!
Tôi co sáu cái cẳng ruồi lại, xòe cặp cánh ruồi ra rồi bay khỏi sàn gạch nhớp nhúa.
Marco thông báo.
“Chúng mới ở đây mà. Tôi cam đoan với ông. Những con quái vật. Giống như… giống như nhữngcon vật đột biến ấy. Trông quái gở lắm!” Giọng người đàn ông run rẩy giải thích.
“Ông bạn, ông đã uống bao nhiêu rượu trên máy bay vậy?”
tôi gọi.
Không có tiếng trả lời.
Tôi điên cuồng bay lòng vòng, xẹt ngang qua những con người to như thể tượng thần tự do. Những giác quan của tôi ghi nhận hàng trăm mùidễ chịu:mùi phân, mùi nước tiểu, mùi mồ hôi, mùi rác. Mùi nào cũngthú vị đối với bộ não ruồi của tôi cả.
Nhưng tôi vẫn chưa thấy Tobias.
Tobias! Bồ ở đâu vậy? Bồ bị não ruồi nó kiểm soát hả?>
Marco nói.
Marco bật cười.
Và rồi một giọng truyền ý nghĩ chợt cất lên, run rẩy và yếu ớt.… xin chào… Mình nè. Tobias nè…>
Tôi đảo xung quanh phòng vệ sinh liên tiếp mấy vòng, rồi lộn một vòng thật nhanh,tôi tiếp trần, đầu quay ngược.Các vuốt của tôi bấu vào những chỗ lồi lõm của sơn. Những miếng đệm nhơn nhớt trên cẳng tôi làm nốt việc còn lại.
Marco nói.
… Nó láng láng.Ơ, nó khác với lần đầu mình hạ cánh ở đây. Nó trơn trơn, màu trắng, và ẩm ướt nữa chứ. Có hơi ẩm trên bề mặt, vàphíadưới mình có nguyên cả một cái hồ lớn.>
Tụi tôi ngẫm nghĩ mất một hồi về lời mô tả này.
Marco hét lên.đang ở trong bồn cầu!>
tôi cố nhịn cười la lên.
… nhưng sao lúc trước nó sáng lắm, mà giờ thìtối thuihà.>
Tụi tôi lại suy nghĩ về thông tin mới này một hồi nữa.
Marco thốt lên, nửa cười, nửa sợ.lý do nótrở nên tối là vì có ai đó đã ngồi xuống bàn cầu rồi.>
Từ từ đã. Mấy bồ muốn nói là mình đang ở trong bồn cầu và có ai đó đang ngồi lên trên, đúng hông? Nhưng…Ối! Má ơi.>
Marco nói.
…> Ax thắc mắc.
tôi nói.
Marco chỉ dẫn.
Ax thú nhận.
Tobias nói.
Cuộc đời vinh quang chói lọi của một đại anh hùng là như thế đấy,> Marco nói.
chói lọitụi mình tìm đường ra cổng mười chín để lên máy bay đi thôi,> tôi nhắc.
Tobias nói.
…>
Marco hơn hớn nói.
Ax sốt ruột hỏi.
Marco trả lời.