← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Tôi đã trở lại thành người khi lên đến đỉnh cầu thang.Nhưng người chả phải là dạng biến hình hay ho gì khi bạn phải tính chuyện đối phó với những gã đàn ông có súng.

Trong khi chạy, tôi kinh hoàng nhận ra có vật gì đó nổi lên từ lớp thịt ở bả vai tôi. Nó to bằng cỡ đầu ngón tay tôi, nhẵn thín và có màu bùn. Đó chính là viên đạn đã găm vào vai tôi. May sao nó rốt cuộc đã ra ngoài cơ thể tôi khi tôi thu nhỏ lại.

Viên đạn rơi xuống thảm.

Một con diều hâu bay qua đầu tôi, cạ cả cánh vào tường. Một cái lông rụng ra rơi nhẹ xuống.

Tobias phàn nàn.

“Mấy gã đó còn rượt theo bồ chứ?”

“Giờ phải làm sao đây?” Marco hỏi.

Xém nữa tôi đã đấm cho nó một cú. Nếu thêm một đứa nào lại hỏi tôi phải làm gì nữa thì...

“Biến hình tiếp đi.Chọn con nào chiến đấu được đấy.Tobias, bồ tìm cách liên lạc với Rachel và Ax bằng ý nghĩ đi. Nếu tìm được Rachel hãy bảo nhỏ hoàn hình ngay lập tức, không cãi cọ gì cả. Nếu bồ tìm ra Ax, hãy bảo ảnh...”

Tobias ngắt lời.

“Cái con chim quỷ đó đâu mất rồi?”

“Tôi không thể hiểu nổi tại sao mình lại phải rượt theo con chim đó, đục lỗ lung tung khắp cả tường lẫn trần nhà.”

“Để không bị mất việc chứ còn gì nữa. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Lúc họ bỏ đi thì tôi đã ở trong lốt cọp. Tê giác rất tuyệt khi bạn cần húc đổ mọi thứ. Nhưng tôi lại muốn có mắt, có tai, có phản xạ kèm theo sức mạnh của mình. Và chưa có con vật nào tôi từng biến hình lại gây được nhiều tổn thất như cọp.

Cassie đã biến thànhsói, Marco biến thànhdã nhân.Trong chiến đấu, đó là những mẫu biến hình chuẩn của tụi tôi.

tôi hét lớn, ngay khi lấy lại khả năng trao đổi bằng ý nghĩ.Quay sang Marco và Cassie tôi nói.

Bằng những ngón tay gần giống như của người, Marco mở cánh cửa, rồi tụi tôi bắt đầu chạy. Chạy hết hành lang, rồi băng qua cái phòng ngủ to không kém một cái sân bóng rổ, tụi tôi lao tiếp đến lối vào, nơi có hai gã trông dữ dằn đang bồng súng đứng canh.

Tôi có thể vượt qua mười mét trong vòng hai giây đồng hồ.

Cũng trong hai giây đó, cái gã cầm súng máy kia có thể lia mười tràng đạn. Hắn có thể dễ dàng giết chết tôi. Nếu hắn thất bại thì sức mạnh cú nhảy của tôi và mong muốn tự vệ tuyệt vọng của tôi sẽ là một bảo đảm chắc chắn cho cái chết của hắn.

Đã đến lúc phảiđánh cược.

Hai gã kia coi đây…> tôi truyền ý nghĩ đến hai người canh cửa.

Họ sững sờ nhìn tôi. Họ đã nghe thấy tôi nói trong đầu họ. Nhưng họ lại chưa bao giờ hình dung ra việcnói chuyện với cọp.

Hơn nữa, họ cũng không hề chờ đợi phải đối mặt với nguyên một vườn bách thú nho nhỏ đang nổi cơn thịnh nộ thế này.

Tôi nhấc một cái cẳng đầy móng vuốt lên. Bàn chân cọp xòe ra to cỡ cái chảo chiên. Tôi xòe rộng những cái vuốt dữ tợn.

…>

“Không thể tin nổi,một con cọp đang nói chuyện với tao.Nhưng nó nói cũng có lý đấy.” Gã cầm súng máy nói.

“Tiền mình được trả đâu có đủ để hứng chịu những rủi ro đó,” tay chiến hữu của hắn nhất trí.“Tụi tôi bỏ vũ khí xuống và đi đây. Đồng ý không, ông cọp?”

Cassie tập trung những giác quan sắc bén của nhỏ vào hai gã đàn ông. Nếu họ tính giở trò gì thì nhỏ sẽ nhận biết trước cả khi họ kịp ra tay nữa đó...

Marco vung đôi tay dã nhân khổng lồ, chuẩn bị đập cho cánh cửa sập xuống dưới sức mạnh hủy diệt của nó.

Nó mở cửa ra, tôi nhảy tọt vào trong.