CHƯƠNG 12
Tôi dám chắc đó là một tòa nhà rất đẹp. Nhưng tôi không thật sự trông thấy nó đẹp như thế nào.Tất cả những gì tôi nhìn thấy qua nhãn quan mờ đục của con tê giác là những bức tường và những lối ra vào. Nhưng ít ra tụi tôi đã đoán đúng rằng tòa nhà này có những hành lang rộng. Đủ rộng để cơ thể tê giác của tôi lọt được vào.
Và trần nhà cũng đủ cao để Tobias, Cassie và Marco có thể bay được. Cả bọn hối hả tìm kiếm từng phòng, từng phòng một. Tìm kiếm bằng những nhãn quan tốt hơn của loài người và những thính giác có thể phát hiện ra âm thanh của một chú chuột đang thở phì phò ở cách xa một chiều dài bằng cỡ sân bóng đá.
Tụi nó sử dụng để tôi mở các cánh cửa.
Marco chỉ vừa nói xong, tôi đã xoay lại nơi nó chỉ dẫn, húc cái khuôn mặt xương xẩu khổng lồ của tôi vào và cánh cửa liền vỡ tung ra thành từng mảnh.
Rắắắccc! Rầầầmmm!
Cassie nói.
Marco nói.
Cassie đáp và rồi nhỏ kêu lên
Rrrrắắắccc!
Tobias kêu khổ.…>
Cassie nói.
tôi nói.
Marco làu bàu.… khoanđã! Dù hai đứa nó ở đâu thì nhất định cũng phải có người canh.>
Tôi reo lên.…>
Tobias nói rồi vọt lên theo lối cầu thang lớn. Tôi chạy lung tung trong căn phòng khách rộng thênh thang. Tôi cứ thế lao đại đi. Tôi đã cố không làm gãy đổ quá nhiều đồ đạc, nhưng tôi lại quá cồng kềnh đã vậy còngần như mùnữa chứ. Vì vậy, trên đường đi của tôi vẫn nhộn nhạo tiếng gỗ gẫy răng rắc, tiếng kính và bình sứ vỡ toang.
Tobias nói lớn.
Và rồi… không vang lớn như trước nhưng vẫn khá lớn…
PẰNG! PẰNG!
Tôi cố trở mình lại, quay về phía cầu thang nhưng Marco hét lên.
Tobias hét với xuống từ trên lầu.
Tôi xoay mình, hất văng luôn một chiếc ghế tràng kỷ.
Tôi lại xoay và phá sập tiếp một cái bàn cà-phê. Rồi tôi phóng tới. Tôi không thể nhận ra sự khác biệt giữa người với rất nhiều ngọn đèn đứng và tủ sách. Một màn sương che phủ đôi mắt tôi. Nhưng tôi đã ngửi thấy hơi người.
Tôi gầm đầu xuống và húc tới.
PẰNG! PẰNG!
Những viên đạn súng lục găm vào nhưng không thể xuyên qua lớp da ngoài của tôi.
BỤP! BỤP! BỤP!
Tôi đã bị trúng đạn. Tôi lảo đảo. Tôi cảm thấy viên đạn súng ngắn găm vào vai phải của tôi. Một viên thứ hai cắm vào xương mặt tôi.
Tôi húc vào gã cầm súng. Tôi đã nổi điên. Tôi hạ cái sừng xuống rồi hất đầu lên. Hắn bay vèo qua vai tôi ra phía sau.
“Ááááááá!”
Gã còn lại vọt sang bên. Tôi đoán hắn đang cuống quýt nạp lại súng. Tôi lạng người quét qua hắn, hất hắn văng vào tường. Rồi tôi ra khỏi phòng, quay lại hành lang, húc đổ lung tung suốt dọc đường trở lại chỗ cầu thang.
Tôi đang chảy máu. Và thân bên phải tôi đang yếu đi nhiều. Cẳng trước bên phải của tôi di chuyển chậm chạp hơn. Viên đạn trong mặt tôi có lẽ đã văng ra. Tôi thấy đau ở đó nhưng không đến mức đau đớn như ở một bên vai…
Tôi đến cầu thang và cố lao thẳng lên trên. Nhưng tê giác không hề được cấu tạo để leo cầu thang. Các cẳng chân của tôi không thể nhấc qua các bậc. Sức nặng và đà lao của tôi lại quá lớn. Các bậc thang bằng gỗ vỡ nát ra.
PẰNG! PẰNG!
…>
Một con chim bị kẹt trong nhà, lại bị hai gã có súng rượt bắn. Phải chăng tôi đangkết án tửcho Tobias?
Tôi bắt đầu hoàn hình cấp tập. Nhưng trong khi ngôn ngữ ý nghĩ của tôi vẫn còn hoạt động, tôi chợt nhớ ra một chuyện…
Tôi gọi to.
…ơ… cái gì?>
tôi hỏi.
…ơ… là tôiđây, Aximili đây,> Ax đáp. Giọng ảnh nghe đờ đẫn quá.
…> ngôn ngữ ý nghĩ của tôi chợt tịt ngắt khi tôi trở nên gần với người hơn là tê giác.
…> Ax cũng rơi vào im lặng.
Tôi đang thu nhỏ lại. Lớp da như áo giáp của tôi trở thành làn da mịn màng của người. Khuôn mặt tôi đã dẹt lại và thanh hơn, chân tôi đã bước được lên thang. Tôi vẫn nghe tiếng súng ở trên lầu. Và điều đáng rầu là tôi lại thấy mừng. Khi nào mà họ còn bắn thì có nghĩa là Tobias vẫn chưa chết...
Marco và Cassie đang hoàn hình, cao chừng một mét, với những cái mỏ đang thu lại và làn da đang hiện dần lên.
Chỉ một cử động sai, Tobias sẽ tiêu. Ax hoàn hình trước mặt những người vốn có thể là những tên Mượn xác, điều này không đến nỗi quá nghiêm trọng. Còn Rachel... không biết Rachel có còn đủ tỉnh táo và đủ khả năng để biến hình nữa hay không. Thậm chí không biết nhỏ còn sống hay đã chết nữa. Và giờ thì ba đứa tôi lại đang cực kỳ yếu đuối, thảm hại, vô phương tự vệ.
“Chới luân đi!”tôi thốt lên bằng những từ trệu trạo phát ra từ cái miệng người còn chưa hoàn chỉnh của mình.“Khôn coòn thầy gian nữa đau.”
Tôi bắt đầu leo lên thang, loạng choạng trên đôi chân đang tiếp tục biến đổi. Các khớp vẫn chưa chuẩn. Các ngón chân vẫn chưa ra ngón chân, và vẫn cứng còng. Nhưng thời gian đang cạn. Tôi lết lên các bậc thang,hy vọng... một cách tuyệt vọngrằng tôi đã không làm chết các bạn của mình.