← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Cassie bật ra một tiếng rống và lao vào Fenestre trước cả khi tôi kịp nói lời nào. Hắn nhấc khẩu Tia Nghiệt lên. Tôi chồm lên không trung.

Tôi vồ lên Cassie, bàn tay cọp xòe ra nhưng các vuốt rụt lại. Tôi hất cái thân thể sói của nhỏ lăn lông lốc trên sàn.

Cassie hét lên.

tôi nói.

Cassie quát lớn.

Tôi hét lên trong nỗi thất vọng tràn trề.…>

Tôi cảm thấy như Cassie vừa đấm vào mặt tôi. Đấm vào khuôn mặt thật của tôi. Tôi đã định nói gì nào? Phải chăng tôi định nói rằng cứ để sinh vật này muốn làm gì thì làm chừng nào hắn còn tiêu diệt bọn Yeerk? Phải chăng tôi định nói thế?

tôi rầu rĩ nói.

Cassie không trả lời. Nhỏ rất tài trong việc phát hiện những lời nói dối. Quá tài nữa là khác.

… Mình không nghĩ rằng…> tôi ấp úng.

Cassie nói.…Đó chính là người mà con quái vật này đang săn theo, Jake ạ. Nào có phải là một người trừu tượng, không mặt mũi, không tên tuổi? Hắn đang chờ cho đến khi Gump có một hành động ngốc nghếch nào đó. Đến khi cậu bé thú nhận với người cha Mượn xác của mình, và người cha của cậu biến cậu thành vật chủ của một tên Mượn xác. Sau đó Fenestre sẽ bắt cả hai cha con…>

… Dạng biến hình của bồ có thể làm tốt hơn của mình,> Cassie đáp.

Tôi hỏi.

Fenestre vẫn đứng đó chờ đợi, nhìn con sói và con cọp đang xù lông đối chọi với nhau. Hắn đang cố hình dung điều gì đang xảy ra. Nhưng tôi có thể thấy từ ánh mắt của hắn rằng hắn vẫn chưa đoán ra được sự thật…

Tôi rời Cassie ra để quay lại Fenestre.

Hắn gật đầu ra vẻ bất cần.

tôi nói.Nếu bọn ta bắt được ngươi ở thế giới bên ngoài, sự an toàn này sẽ không còn nữa đâu.>

Đó là một lời đe dọa nhẹ nhàng và ngốc nghếch. Tôi nói vậy thật ra chỉ để bản thân mình thấy dễ chịu hơn thôi.

Ax và Rachel đã được thả. Sau khi Fenestre tắt cái trường sinh - tượng. Ax tiếp tục hoàn hình trở lại lốt Andalite bình thường của ảnh.

Tôi chăm chú nhìn Rachel. Nhỏ có còn thở không vậy? Còn!

Liệu còn thời gian để nhỏ kịp hoàn hình không đây?

Rachel hỏi, rọi cặp mắt đại bàng vào Fenestre.

…>

Nhưng lúc này Rachel quá yếu ớt nên không chống cự gì nổi, vì vậy Marco đã sấn tới, nhẹ nhàng nhấc nhỏ lên trong đôi tay đồ sộ.

“Có thể chúng ta còn gặp lại nhau đấy,” Fenestre ngạo mạn nói khi tụi tôi rút khỏi đó.

Tôi nín thinh, còn gì nữa đâu mà nói. Tôiđã để một con quái vật sống sót.Tôi đã để một tên giết người tiếp tục tự do.

Lúc tụi tôi ra đến cầu thang, Rachel đang trong giai đoạn hoàn hình. Ax hầu như đã trở đã trở lại là một người Andalite. Ảnh vẫn mang hai viên đạn bắn chim trong người, nhưng chúng không đủ để làm hại ảnh.

Tobias lạng lách bay trên đầu cả bọn. Tụi tôi va vấp nhảy xuống thang, chui qua lỗ bể của tòa nhà để ra ngoài khu sân được rào chắn và bảo vệ kỹ càng.

Lúc tụi tôi tới chỗ những khóm cây thì Rachel đã trở lại thành người. Cả bọn hoàn hình lại, và chẳng bao lâu sau tụi tôi đã trở thành năm đứa nhóc mệt mỏi và thận trọng, cùng với một anh chàng Andalite núp kỹ phía sau các thân cây.

Tụi tôi vẫn thấy được tòa dinh thự của gã tỉ phú Fenestre.

“Điều gì xảy ra ở đó vậy?” Rachel hỏi.“Aiđó đã phá tanh bành nơi này. Có một trận đại chiến mà mình đã bỏ lỡ hay sao vậy? Trời ơi! Thật không thể tin nổi mình lại để vuột mất cơ hội đó. Thế chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Sẽ có người kể lại cho em nghe sau,” tôiđáp cụt lủn.

“Ôngđó có phải là một tên Mượn xác không vậy?” Rachel vẫn thắc mắc.“Ổng là người tốt hay kẻ xấu?”

Tôi khẽ cười. Ánh mắt tôi chạm ánh mắt Cassie rồi cả hai đứa tôi cùng nhìn lảng đi chỗ khác.“Rachel à, anh thậm chí còn không biết mình là ai nữa nè.”

Tôi biết, sẽ có đứa kể cho nhỏ nghe mọi chuyện, nhưng cái đứa đó chắc chắn không phải là tôi.