← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Tôi trở về nhà, leo lên phòng của mình, mắt đăm đăm nhìn vào hư vô mất một lúc lâu.Mẹ gọi tôi xuống dùng bữa và tôi ăn qua loa cho xong chuyện.

Rồi tôi ra sân sau, ngồi lên cái đu rỉ sét mà tôi vẫn thường chơi hồi tôi lên bốn. Tôi đưa mắt dõi theo bầu trời đang tối dần. Các ngôi sao đã xuất hiện. Trời ơi, sao tôi căm ghét chúng đến thế. Cũng chính từ những ngôi sao đó mà tất cả những rắc rối của tôi đã đến…

Một lúc sau, mẹ tôi bước ra. Bà giả vờ như đang kiểm tra xem cỏ có bị thiếu nước hay không, nhưng thực ra là thăm chừng tôi.

“Con làm gìở đây vậy? Suy tính chuyện đại sự à?”

“Đâu có. Con hóng gió chút thôi mà.”

Mẹ chắp tay trước ngực và cũng nhìn lên bầu trời giống như tôi.“Đêm nay đẹp quá. Con hãy nhìn lên các ngôi sao kìa.”

“Vâng.”

“Con có chuyện gì buồn bực không vậy, Jake?”

“Khôngđâu ạ.”

“Thôiđược, nếu có chuyện gì buồn bực, con có thể nói với mẹ, nếu không mẹ sẽ lo đấy…”

“Con biết mà mẹ. Không có gì đâu.”

Mẹ đưa tay ra dấu.“Được rồi, mẹ nghĩ điều đó sớm muộn gì cũng đến. Con đã trở thành một thiếu niên thực sự rồi còn gì. Mẹ lạc hậu quá đâu thể nào tâm sự với con được…”

Giọng mẹ không có vẻ trách móc mà chỉ có vẻ như đang đùa mà thôi.

Tôi nhoẻn cười với mẹ.“Mẹ à, chỉ toàn làmấy chuyện dấm dớcủa bọn thiếu niên thôi ấy mà.”

Mẹ nhún vai.“Con biết đấy, hồi mẹ bằng tuổi con, khi nào mẹ có chuyện buồn bực thì mẹ của mẹ, tức bà ngoại con, luôn bảo rằng,‘Con không biết thế nào là bất hạnh đâu, con chỉ là một đứa nhóc thôi.’ Cứ y như mọi cảm xúc của một đứa nhóc thì không thể đau đớn, khó nhọc như cảm xúc của người lớn vậy…”

“Điều đó có thể cũng đúng chứ mẹ,” tôi nói mà thực sự chẳng hề lắng nghe.

“Không, nó khôngđúng đâu,” mẹ tôi quả quyết nói.“Ở nhiều khía cạnh, là trẻ con còn tệ hơn là người lớn nữa đấy. Các con cũng có cùng những băn khoăn như người lớn: nào là quan hệ bạn bè, nào là những cám dỗ, nào là tình yêu và thù hận, và đủ mọi thứ khác nữa. Chỉ có điều các con không có hai vũ khí lớn mà người lớn thường sử dụng để trợ giúp bản thân thôi…”

Tôi nheo mắt nhìn mẹ.“Hai vũ khí lớn đó là gì vậy mẹ?”

“Này nhé, thứ nhất là kinh nghiệm. Kinh nghiệm có thể không làm con khôn ngoan hơn, nhưng nó sẽ giúp con nghĩ,‘Này, tôiđã từng trải qua những việc gần giống thế này trước đây rồi mà, và tôi vẫn còn tồn tại sờ sờ đây nè’.”

“Thế còn vũ khí lớn thứ hai là gì ạ?”

Mẹ nhìn thẳng vào mắt tôi.“Chính là conđấy, Jake. Bởi vì là mẹ của con, nên mẹ có thể nhìn con và nghĩ,‘Trời ơi, dù lúc này mình có cảm thấy tồi tệ thế nào đi nữa, dù sự thể có tồi tệ thế nào đi nữa,ít ra thì nó cũng không đến nỗi tệ bằng việc là một cậu thiếu niên.”

Tôi bật cười. Đó là một nụ cười mệt mỏi, yếu ớt, nhưng đó vẫn là một nụ cười.

“TVđang chiếu X-file đấy. Con vẫn thích bộ phim này lắm mà…”

Hôm sau đi học, tôi vẫn còn cảm thấy rất tệ. Thật là dễ chịu khi được ba mẹ quan tâm và còn tỏ ra thông cảm nữa chứ. Nhưng ba mẹ đâu có hiểu, không thể nào hiểu được đâu… bởi vì, với ba mẹ, mọi nguyên nhân đều là do lứa tuổi của tôi mà thôi.

Làm sao ba mẹ có thể giúp tôi đưa ra những quyết định sống còn? Làm sao ba mẹ có thể giúp tôi tiếp tục đưa ra những quyết định khi mà tôi đã phạm phải sai lầm? Làm sao ba mẹ giúp tôi đưa ra những quyết định mà không con người nào có thể thực hiện chuẩn xác - như quyết định xử lý Fenestre thế nào chẳng hạn…

Tôi ngó quanh tìm Cassie. Hai đứa tôi đã tạm biệt nhau trong một hoàn cảnh không hay. Nhưng sau một hồi ngó quanh quất, tôi nhận ra rằng Cassie không có ở trường học.

Bất chợt, tôi biết nhỏ đang ở đâu.

Tôi chạy lên mái nhà, bụng rủa thầm vì biết rõ tôi sẽ bị cấm túc vì đã bỏ học tiết hai. Rồi tôi biến hình thành chim ưng và bay đi.

Tôi phí mất một quãng thời gian để bay đến nhà Gump, và điều này thiệt ngốc hết biết. Cassie chắc đã đợi cho đến khi cậu nhóc ra khỏi nhà. Thế nên tôi đành loay hoay tìm ngôi trường tiểu học ở gần nhất và bay thẳng đến đó.

Bọn nhóc đang trong giờ ra chơi. Một chú bé lảng ra, đứng đơn độc một mình ở tít tận cuối sân. Có một con chó bên cạnh nó. Ít ra thì người bình thường đi qua sẽ nghĩ đó là một con chó. Nhưng tôi biếtđó là một con sói.

Tôi thấy thằng bé vỗ vỗ đầu con sói rồi trở lại với các bạn cùng lớp.

Con sói nhìn cậu bé rồi bỏ đi, rồi nhảy qua bờ rào, chạy thẳng đến những gốc cây gần đó.

tôi gọi.

Con sói nhìn lên, vẻ ngạc nhiên. Tôi đậu xuống đất và bắt đầu hoàn hình. Cassie cũng hoàn hình trở lại thành người.

“Đó là Gump phải không?”

“Phải.”

“Bồ nói gì với nó thế?”

“Mình bảo nó mình làmột con sói thầnbiết nói. Nó cũng không tin lắm đâu. Mình nghĩ nó đã qua cái thời tin tưởng vào những chuyện thần tiên rồi…”

“Ờ, mình cũng nghĩ thế.”

“Mình bảo nó đừng có tham gia vào những cuộc chat kiểu đó nữa. Mình bảo nó…” Môi Cassie chợt rung lên.“Mình bảo nó đừng có nói với ba về bọn Yeerk. Mình còn bảo nó đừng…” Giọng Cassie hơi lạc đi. Nhỏ nghiến răng, cố nặn ra những lời cuối cùng.“Mình bảo cậu bé ấy đừng có tin tưởng vào ba nó nữa…”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Cassie. Tôi nghĩ chúng cũng lăn dài cả trên mặt tôi. Một trong những điều cả Cassie và tôi cùng chia sẻ với nhau đó là hai đứa tôi luôn tin cậy vào ba mẹ mình. Không giống như nhiều đứa khác, tôi nghĩ thế.

“Điều đó đối với mình thật khủng khiếp,” Cassie nói. “Mìnhđã làm một điều thật xấu xa, ghê tởm.”

“Đó là điều tốt nhất mà bồ có thể làm cho Gump,” tôi nói. “Đó là tất cả những gì bồ có thể làm. Mình nghĩ thật là khó mà chiến đấu với cái xấu mà không phải thực hiện vài điều xấu.” Có lẽ giọng tôi có chút hơi hướm dạy đời nhưng Cassie chỉ bỏ đi. Tôi để mặc cho nhỏ đi. Không phải mọi thứ ở trên đời đều có thể giải quyết được êm thắm…

Vài ngày sau, TV đưa tin về một vụ hỏa hoạn. Đó là cả một câu chuyện ầm ĩ vì vụ này liên quan đến một tòa dinh thự khổng lồ.

Dinh thự đó thuộc sở hữu của Joe Bob Fenestre. Fenestre không việc gì. Không có ai chết hay bị thương cả.

Tôi nhớ lại lời cảnh cáo rằng hắn sẽ chỉ được an toàn khi nào còn ở yên trong ngôi nhà ấy. Giờ thì hắn đã không thể ở trong ngôi nhà ấy nữa rồi.

Phải chăng tòa dinh thự đó tự bốc cháy? Hay ai đó đã đốt lửa để tước đi nơi trú ẩn của sinh vật xấu xa đó?

Nếu ai đó đốt lửa, thì có cả một danh sách dài những kẻ tình nghi. Visser Ba, Cassie. Một trong mấy đứa kia.

Và cả chính tôi cũng nên…

Tôi nghĩ các bạn sẽ chẳng bao giờ biết được sự thật đâu.

Tôi phạm nhiều sai lầm. Có khi tôi thất bại, có khi tôi chỉ đưa ra những kế hoạch hành động ngu ngốc. Đôi lúc tụi tôi không có lời giải đáp đúng đắn cho những vấn đề mà tụi tôi phải đối mặt, nhưng biết làm sao đây, khi mà, bất luận thế nào, tụi tôi vẫn phải đưa ra hướng giải quyết? Nếu là bạn thì bạn sẽ làm gì?

Một tuần lễ đã trôi qua kể từ sau vụ hỏa hoạn, tôi lại đến nhà Cassie. Nhỏ đang ở trong Dưỡng đường Thú hoang, bận chăm sóc những con thú bệnh.

Tôi không hỏi Cassie câu nào, và nhỏ cũng chẳng hỏi tôi câu nào. Tôi giúp nhỏ bó một cái nẹp cho một con hươu bị gãy chân. Đó là một công việc rất dễ chịu vì, bạn biết đấy, đó là một việc làm tốt, chẳng có gì phải băn khoăn, nghi ngờ cả…

Một lúc sau, Cassie và tôi bắt đầu nói chuyện với nhau, và thậm chí còn cười đùa nữa. Mấy đứa kia cũng lục tục kéo đến và tụi tôi bắt đầu kháo nhau về chuyện bay lượn. Nhưng thay vì bay lượn, tụi tôi vẫn ở đó, lo hốt phân đưa ra khỏi Dưỡng đường Thú hoang.

Sáu đứa tôi hốt những đống rơm bẩn, rồi Marco tuôn ra những câu khôi hài ngốc nghếch, rồi Ax đòi ăn chiếc bánh dành cho bò, rồi Rachel ca cẩm về cái gu thảm hại của Cassie trong vấn đề y phục, rồi tụi tôi trở lại thành tụi tôi.

Tạm thời trong lúc này…

HẾT TẬP 16

[1]Clint Eastwood là một diễn viên Mỹ chuyên đóng vai anh chàng cao bồi dũng cảm, rất đậm tính đàn ông (ND.BS)

[2]Nguyên văn: Disable Cookies - một thuật ngữ trong ngôn ngữ mạng máy tính. (ND.BS)