CHƯƠNG 1
Tên tôi là Rachel.
Bạn muốn biết họ của tôi ư? Quá dở. Tôi không tiết lộ họ của tôi đâu. Không hề muốn làm mếch lòng các bạn. Tôi không hề khó chịu hay quá“chảnh”. Mà tôi chỉ đang“cẩn tắc vô áy náy” do hoàn cảnh thôi. Trái Đất, hành tinh phủ đầy màu xanh cây cối, màu xanh đại dương với những áng mây trắng mượt mà của chúng ta đang bị tấn công. Không giống những cuộc tấn công được ghi chép lại như hồi Chiến tranh Thế giới lần thứ II hay như trong những cuộc chiến giông giống thế. Cũng không giống các cuộc tấn công trongChiến tranh giữa các vì sao. Nó huyền hoặc hơn thế. Không có nhiều những vụ nổ, súng ống. Trong hầu hết các cuộc chiến tranh, người ta thường theo đuổi mục đích chiếm đoạt đất đai hay lãnh thổ, hoặc chí ít cũng là bắt người khác phải tuân phục tư tưởng của mình. Trong cuộc chiến này, kẻ thù của chúng ta không quan tâm đến đất đai, đến hệ tư tưởng. Chúng cũng chẳng để ý đến việc tiếp quản thủ đô của chúng ta, giương cao mấy ngọn cờ hay đại loại như thế. Chúng muốn chúng ta. Chúng muốn cơ thể của chúng ta. Chúng có tên là Yeerk. Chúng là những con sên ký sinh, nom giống như những con sán dây vậy. Chúng cần phải có cơ thể của loài khác để sống. Nếu không, chúng chỉ là những con sên màu xám xịt bất lực loi ngoi trong một cái vũng Yeerk. Nhưng không giống như con sán dây, chúng không sống trong hệ tiêu hoá của bạn. Chúng không tàn sát bao tử của bạn. Bộ não của bạn mới là đích ngắm của bọn chúng. Chúng xâm nhập bộ não của bạn thông qua đường tai. Chúng vặn vẹo, ép mỏng người để có thể len qua những khoảng không nhỏ xíu trong lỗ tai rồi vào đến não bộ của bạn. Ở đó chúng rỉ nước dãi giống như chất keo lấp đầy những kẽ nứt, khe hở và rồi chúng bao phủ hoàn toàn bộ não của bạn. Chúng kiểm soát bạn. Hoàn toàn, tuyệt đối. Chúng có thể mở toang ký ức của bạn bất cứ lúc nào. Bạn không còn sự riêng tư nào nữa. Không bí mật. Không lối thoát. Chúng hiện diện trong giấc mơ, trong suy nghĩ, trong mong muốn và trong khao khát của bạn. Trí não của bạn đã trở thành của chúng. Chúng sở hữu nó. Chúng nâng cánh tay, chúng cúi gập người bạn. Chúng điều khiển cặp mắt của bạn, hướng ánh nhìn của bạn theo ý muốn của chúng. Chúng ăn giùm bạn. Chúng tắm rửa giùm bạn. Và vì chúng đã tiếp cận được từng suy nghĩ của bạn, nên chúng có thể xử lý giùm bạn. Một cách hoàn hảo. Chúng là bạn trong khi chúng vẫn là chúng. Bạn bè của bạn không bao giờ biết. Cha mẹ bạn không bao giờ hay. Bạn cô độc, bất lực, bị kẹt cứng ngay trong chính cơ thể bạn. Ngay cả một quyết định đơn giản nhất, bạn cũng không thể tự quyết. Không thể ngăn bản thân không phản bội lại những người bạn yêu thương. Không thể báo động cho người là mục tiêu kế tiếp của bọn Yeerk Mượn xác. Đó là tên gọi chúng tôi đặt cho người bị một tên Yeerk chiếm đoạt. Một kẻ Mượn xác-người. Cũng có những giống loài khác trong dải Ngân Hà cũng bị thất thủ trước bọn Yeerk. Người Hork-Bajir bị biến thành nô lệ. Người Gedd. Bọn Taxxon, những con sâu ghê gớm, kinh tởm tự nguyện trở thành vật chủ. Và chúng tôi mới biết bọn Yeerk đang tiến hành chinh phục thêm một loài nữa có tên là Leeran.
Và chúng cũng đang tiến hành chinh phục Trái Đất, ở đó loài người vẫn đang tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình mà không hề hay biết. Tôi hình dung nó giống như bệnh ung thư hay bệnh tương tự thế. Bạn không hề biết khối u đang lớn dần trong bạn cho tới khi quá muộn.
Đó, bây giờ bạn đã biết vì sao tôi phải thận trọng đến thế. Vì sao tôi lại phải giấu nhân dạng thật sự của tụi tôi.
Tụi tôi là ai ư? Tụi tôi là Hội Animorphs. Năm đứa trẻ được trao tặng quyền năng biến hình thành bất cứ một con vật nào tụi tôi chạm tay vào. Năm đứa trẻ xui xẻo có mặt đúng lúc ông hoàng người Andalite Elfangor hạ cánh cái phi thuyền đầy thương tích của ổng. Năm đứa tụi tôi và người em trai nhỏ của Elfangor, Aximili-Esgarouth-Isthill. Tụi tôi gọi ảnh là Ax.
Ax gặng hỏi.
“À-nun?” Marco hỏi lại.“Ai nhà À-nun hả? À-nun nhà một nhười xàn ông.”[1]
“Người gì?”
“Người đàn ông,” Marco giải thích như không giải thích.
Đó là một buổi chiều đẹp trời và ngày học đã chấm dứt. Chúng tôi đang đi bộ trong rừng. Mặt trời ấm áp, những đám mây bông xù lên và sáng trắng, để lộ ra ở giữa những khoảng trời xanh lam. Gió nhẹ và ấm. Một ngày tuyệt vời như thế này mà nằm ru rú trong nhà thì quả là một tội ác.
Và vì có lúc tụi tôi không phải giải quyết vụ nào đặc biệt, nên tụi tôi tụ tập lại làm những việc mà tụi tôi được dặn dò là không bao giờ được làm: sử dụng quyền năng đặc biệt của mình cho những mục đích cá nhân.
Nhưng tụi tôi dùng mánh. Đó, bởi vì tụi tôi biết Jake, anh họ tôi và là thủ lĩnh tạm thời của tụi tôi, sẽ làm găng và giảng giải đạo lý với tụi tôi. Hổng phải lúc nào ảnh cũng thế. Nhưng ảnh là người rất có trách nhiệm. Cũng phải có ai đó như vậy chứ. Nhưng chắc chắn người đó hổng phải là tôi.
Còn nữa, nếu ảnh quyết định đi cùng tụi tôi vẻ miễn cưỡng, tụi tôi đương nhiên sẽ làm. Nếu ảnh quyết định chống lại ý định của tụi tôi, rất có thể tụi tôi sẽ không làm. Hoặc còn cách khác, Marco và tôi sẽ làm mà không nói với Jake.
Mánh đã được dụng theo cách“danh chính ngôn thuận”.
“Jake nè,” Marco nói. “Ax - ngố hổng biết chút cheo gì về văn hoá loài người hết á. Chẳng biết gì hết! Vậy mà hắn đã sống ở Trái Đất bao nhiêu tháng trời rồi đó. Thiệt là một sự bôi bác. Đáng thương hại. Hổ thẹn. Đó là một…”
“Thôi, ngậ-ậ-m miệng lại đi bồ tèo,” anh Jake cáu kỉnh gắt ngang.“Nói huỵch toẹt ra nha. Nhà hát Planet Hollywood mới khai trương trong thành phố. Và bồ với Rachel đã quyết ý đi coi, nhưng lại hổng có vé. Cho nên mấy bồ muốn biến hình để bay vô trong coi cọp chứ gì?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.“Hổng tệ vậy đâu, anh Jake. Bọn này muốn làm chuyện đó là vì Ax. Ảnh cần được tiếp xúc với văn hoá loài người, chứ em thì chẳng thèm quan tâm đâu…”
Tôi toét miệng cười, hổng biết cách nói xạo làm sao cho êm.
“Đây là một sự kiện về giải trí!” Macro kêu lên. “Một sự kiện hàng đầu, hàng đầu. Những ngôi sao! Những nhân vật lừng danh! Các hoa hậu! Cơ hội ngàn vàng cho Ax - ngố được gặp Bruce và DemiMoore!”
Cassie cười rộ lên rồi ráng làm bộ nghiêm túc trở lại. Tobias, thành viên còn lại của Hội, đang bay lượn trên một luồng khí nóng tuyệt vời trên đầu tụi tôi xa cỡ ba chục thước. Cậu ấy đang ngó chừng xem có ai đó đang lai vãng gần đó đủ để nhận ra tụi tôi đang dạo bước cùng với một người Andalite.
Trong trường hợp bạn chưa từng nhìn thấy một người Andalite, mà đương nhiên là bạn chưa thấy bao giờ rồi, họ nom giống như một con hươu khoẻ mạnh có lông xanh dương với một khuôn mặt không có miệng, có thêm hai cái mắt đính trên hai cái cuống, hai cánh tay giống tay người nhưng yếu xìu và một cái đuôi xấu xí như đuôi bò cạp.
Tụi tôi cần cặp mắt của Tobias ở trên cao vì với mắt của một chú diều hâu, không nói ngoa, có nghĩa là không ai có thể lẻn vào chỗ tụi tôi được.
Anh Jake gật gù với vẻ không để tâm.
Anh Jake nhướng mày nhìn tôi với vẻ hoài nghi.“Rachel, nói toẹt ra đi nào. Vì sao em muốn nhào vô vụ này?”
“Ừm… một phần của chương trình là trình diễn thời trang… Ralph Lauren. Anh biết là em mết Ralph Lauren cỡ nào rồi mà.”
“Ôi trời!”
“Lại còn…” Macro buông lửng câu nói.
“Lại còn gì nữa?” Anh Jake hỏi.
Tôi thở dài.“Lucy Lawless cũng có ở đó nữa. Nhưng hổng phải vì vậy mà em muốn đi coi đâu.”
Anh Jake ngó bộ ngơ ngác.
“Lucy Lawless, nữ tài tử đóng vai Xena - Công chúa chiến binh. Thần tượng của Rachel đó,” Macro giải thích.
Hừ, Xena đâu phải thần tượng của tôi. Đó chỉ là trò ngốc nghếch mà Macro dựng lên để chọc giận tôi thôi. Nếu như người ta được trả tiền để quậy phá, thì Macro sẽ trở thành triệu phú luôn.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc trả miếng Macro.
“À, còn cái này nữa,” Macro nói vẻ láu lỉnh.“Có cả O’Nealở đó nữa. Shaqquile O’Nealđó.”
“Shaq?”
“Phải. Shaq”
“Hay lắm. Vậy thì tụi mình sẽ tới đó.” Anh Jake tuyên bố.