CHƯƠNG 2
Tụi tôi xài vé hạng bét trong suốt chương trình biểu diễn đó - cách xa sân khấu tới cả ba trăm mét chứ ít gì đâu, xấp xỉ chiều dài của cả ba cái sân đá banh, vậy mà cả bọn vẫn có thể coi mọi thứ mới tuyệt chứ.
Tôi có thể nhìn thấy những tia nước miếng bắn ra khi Bruce Willis chơi harmonica, thấy cả dây giày của Shaq, thấy từng chiếc nút trên áo khoác của Ralph Lauren… thấy cả những lỗ chân lông trên mặt Naomi Campbell nữa đó. Tuy vậy trông cổ vẫn cứ tuyệt vời như thường…
Tôi có con mắt của một con chim đại bàng đầu bạc. Và với một con chim đại bàng đầu bạc thì ba trăm mét chẳng nhằm nhò gì hết.
Tôi dang đôi cánh rộng tới gần hai mét, duỗi tận những đầu cánh giống như các ngón tay có lông vũ, và cảm thấy luồng không khí ấm dâng lên, nâng bổng mình lên cao, cao mãi.
Trong không trung, xung quanh tôi, ở những tầng cao khác nhau, khoảng cách khác nhau, có một đôi ó biển, một con chim ưng Peregrine, một con diều mướp và một con diều hâu đuôi đỏ.
Tobias thì thào.…>
tôi nói.…>
Tobias bị kẹt trong lốt hình biến một chú diều hâu đuôi đỏ. Cậu ấy sống như một chú diều hâu săn và giết con mồi. Cậu ấy giữ lại được quyền năng biến hình, thậm chí có thể biến hình người thành chính cậu ấy ngày xưa. Nhưng hình dạng người của cậu ấy chỉ là một lốt hình biến mà thôi: nếu cậu ấy ở dạng người quá hai giờ, cậu ấy sẽ bị kẹt trong lốt người vĩnh viễn, đồng thời cậu ấy cũng không thể biến hình được nữa.
Cuộc trình diễn dưới đất diễn ra trên một sân khấu ngoài trời khổng lồ. Đám đông dày đặc áp sát sân khấu, ngó mà ớn luôn. Tôi muốn nói là, từ trên không trung, phần lớn cái mà ta nhìn thấy ở con người là những cái đầu của họ. Những mái tóc hình bầu dục nhỏ xíu. Và tôi nói cho bạn nghe điều này nha: có nhiều kiểu đầu xấu hết biết luôn.
PlanetHollywoodnằm trong khu cảng, nơi dòng sông cắt ngang qua thành phố. Những toà nhà cao ốc nghễu nghện ló mắt ngó xuống nó. Toàn là những toà nhà cao năm sáu chục tầng không à… Tôi ngó vôcác cửa sổ và thấy rất nhiều người ở lại sau giờ làm việc, đang chăm chăm chĩa ống nhòm và kính viễn vọng các kiểu xuống sân khấu…
Tôi hét lên đầy ngạc nhiên.…Ồ, là cô ấy. Lucy - tên cổ đó.>
Marco vui sướng hét.điểm.Bayxuống đó, hoàn hình người trở lại, và bồ cùng với Xena tranh nhau xem ai có thể đá đít được một người nào đó.>
Tôi thở dài.
Lúc đó, tôi định dạy cho Marco một bài học. Cậu ấy đang là một con mòng biển. Mòng biển là một loài chim bự con. Nhưng chúng chỉ là những chú gà con so với đại bàng đầu bạc-tôi mà thôi. Tôi dễ dàng bay sà xuống, lướt qua cậu ta, xòe rộng cánh phía trên và hất cậu ta ngã lăn chiêng.
Hừ. Thế thì không phải chút nào.
Tôi lượn một vòng rộng và tới gần cao ốc Kenny. Đó là một toà cao ốc bằng kiếng, trơn láng và đồ sộ. Nó gần như nằm sát bên dòng sông, chỉ cách mép nước một con đường rộng bốn làn xe và một vạt cỏ. Mặt kiếng phản quang khiến mắt người thường không thể nhìn rõ bên trong nhà, nhưng mắt đại bàng đầu bạc thì nhìn rõ mồn một…
Tôi thấy một người đàn ông trong một văn phòng vắng bóng người trên tầng áp chót. Tầng thứ sáu mươi. Tôi chẳng biết vì sao ông ấy ló mắt nhìn tôi, và đúng là như vậy. Tôi vòng lại về phía ổng.
Và đó là lúc ổng nhấc ghế tựa có khung thép lên và ném vô cửa sổ.
Xoảng! Kiếng bể tan và rớt tung toé xuống đất. Những miếng lớn cắt qua nóc những chiếc xe hơi đậu trên bãi.
Tôi kêu lên.
Cassie cũng đã nhận thấy cái cửa kiếng bể.
Ax nhận định.
Người đàn ông đó đã lui lại lấy đà và chạy thẳng tới cái cửa sổ mở toang.
Tôi hét lên.
Tobias nói.
Tôi bay vèo tới cửa sổ. Những đứa kia từ bên dưới vút lên hoặc từ trên cao sà xuống, hoặc cùng độ cao với tôi bay trở lại.
Người đàn ông chạy lấy đà. Ổng vung tay xô những miểng kiếng còn lại trên cửa sổ rồi nhảy vô không trung…