CHƯƠNG 29
Tôi không bị hòn đá nào đè bẹp hết, tuy đã bị va đụng kinh khủng. Mừng hú! Nhưng tôi đã sợ muốn chết.
Sợ bị chôn sống.
Mà việc ấy đã xảy ra thiệt. Thậm chí do chính tôi gây nên. Bị chôn sống dưới đá và đất sau khi đánh nhau với lũ Hork-Bajir.
Nhưng bạn có thể làm gì khi bạn bị chôn sống nhỉ? Bạn có thể hoặc là ngồi đó mà kêu la trong sự hoảng sợ mù quáng. Hoặc có thể đào lấy lối ra. Ít nhất trong trường hợp bạn là một con chuột chũi.
Tôi lo cho Cassie và Marco lắm. Cả hai đứa vẫn còn trong lốt biến hình, vậy là còn phải qua một đoạn trung gian nữa trước khi có thể trở thành chuột chũi.
Nhưng chó sói và khỉ đột đâu dễ dàng bị giết. Cho nên chúng tôi đều biến hình suôn sẻ và đào những đường hầm để chui lên riêng từng đứa.
Việc ấy tốn rất nhiều thời gian. Tôi phải ngừng lại, khoét rộng ra để có đủ chỗ hoàn hình người trước khi bị kẹt mãi trong lốt chuột chũi. Lắm lúc muốn thét lên vì sợ ấy chứ.
Nhưng đến vòng thứ hai thì tôi lọt vô hang dơi.
Lại mất thêm một giờ cho tất cả bọn tôi lạc vào chỗ đó. Chúng tôi gặp nhau trong bóng tối dày đặc, từng đứa một. Bây giờ chúng tôi chỉ còn là một nhóm nhóc tỳ lo lắng, cáu kỉnh, bé nhỏ.
Tobias là đứa tới sau chót.
“Bồ làm tụi này sợ muốn chết. Bồ ở chỗ nào chui ra vậy?” Tôi hét lên với cậu ấy.
cậu ấy mỉm cười trong câu nói không thành tiếng.
Cuối cùng chúng tôi biến hình thành dơi. Chúng tôi đã cạn kiệt sức lực. Tôi có thể nằm lăn ra đó trong bóng tối vĩnh hằng mà ngủ suốt một tuần lễ luôn đó.
Và rồi đúng lúc chúng tôi phát sóng định vị xung quanh để kiếm lối ra thì cái điều lạ lùng nhất xảy ra. Cả cái hang trở nên sống động.
Tất cả các con dơi từ từ buông móng khỏi trần đá. Chúng rớt xuống, dang hai cánh, phát ra những âm thanh định vị, và bay đi.
Cassie nói.
Tôi lầm bầm.
Chúng tôi bung khỏi hang. Có lẽ tới hàng trăm ngàn con dơi lận. Có thể tới một triệu. Ai mà đếm được số dơi này kia chứ?
Chúng tôi bay về nhà, chẳng còn chút hơi sức nào để đùa giỡn hay cười sung sướng vì đã sống sót.
Nhưng dù oải đến đâu, có một việc tôi muốn làm…
Rất có thể tôi có một chút máu điên trong người. Sau tất cả bao nhiêu sự kiện như thế, nếu tôi không nói cho bất cứ ai nghe về cuộc đời của mình, tôi hẳn sẽ như đang ở trong một căn phòng bằng cao su và bị roi quất đen đét.
Sau khi giải quyết xong, tôi bay về nhà và hoàn hình trong phòng mình.
“CHÍNH XÁC là cả ngày cô đã ở đâu hả tiểu thư?” Mẹ tôi tra hỏi.
Nhưng đúng lúc đấy thì điện thoại reng. Mẹ tôi nhấc máy lên và lặp đi lặp lại hoài mỗi tiếng“Sao kia?” tới chín lần, lần sau lại to hơn lần trước.
Rồi mẹ ngồi xuống, ngó chằm chằm vô Sarah, Jordan và tôi.
“Chuyện gì vậy mẹ?” tôi hỏi.
“Thân chủ của mẹ, cái ông Edelman tội nghiệp ấy mà,” mẹ lắc đầu như thể ráng xua đi cái gì,“ôngấy trốn viện.”
“Trốn khỏi nhà thương điên ấy hả mẹ?” Jordan hỏi lại.
“Ổng chạy mất. Nhưng thiệt là kỳ quái… Người ta khai là có một con gấu xám bình thản bước vô, xô đổ cửa, và nói với người đàn ông đó… theo một kiểu liên lạc tâm linh nào đó… Nó bảo ông ta đi khỏi đây, đi xa đi, nhưng đừng làm bất cứ chuyện gì ngu ngốc như thể tìm cách tự sát chẳng hạn, bởi vì… con gấu…đã có một ngày vô cùng vất vả, nó không muốn phải cứu ổng lần nữa.”
Jordan và Sarah ngó mẹ tôi trân trân như thể bà đã phát khùng vậy đó.
Tôi nhún vai.“Điên hết biết,” tôi nói bừa.“Một con gấu xám, hay thật.”
Có gì ghê gớm đâu chứ. Tôi không thể giúp gì cho ông Edelman. Chẳng ai giúp được ông hết. Nhưng có những lúc tâm trí người của chính ông nổi lên. Và những lúc ấy, giữa cơn điên của tên Yeerk, tôi muốn ổng được tự do.
Chuông cửa reng.
“Anh Marcođấy,” Jordan reo lên. Nhỏ vẫn cho là cậu ấy thiệt dễ thương.
“Bảo nó đi đi,” tôi hét. “Chị oải lắm rồi.”
Một lát sau Jordan quay lại với một chồng cao ngất những hộp giấy.“Anh bạn Marco của chị bảo ba ảnh bắt ảnh vứt hết những đồ này đi.”
Thế rồi nhỏ vứt các hộp bột yến mạch vị lá phong và gừng tung toé khắp bàn nhà bếp…
HẾT TẬP 17
[1]Marco giả bộ nói ngọng, có ý chọc Ax. Đúng ra là“Arnold, là một người đàn ông.” (ND.BS)
[2]Nguyên văn: Feet - số nhiều của foot - đơn vị đo chiều dài của Anh - 1 foot = 0,3048m (ND.BS)