← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Té ra là có. Có, hắn có quan tâm. Visser Ba có thể hy sinh hàng trăm đồng đội Yeerk của hắn, mặc cho chúng phát điên lên vì bột yến mạch. Nói cho cùng thì đó là chiến tranh mà, đôi khi cũng phải hy sinh chứ bộ. Nhưng những hy sinh ấy không bao gồm cả bản thân hắn.

Tôi đá nốt những thùng còn lại xuống vũng, như vậy Marco chẳng thể nào bắn trượt được. Rồi Cassie đi giải thoát cho các bạn của chúng tôi. Bọn Hork-Bajir, bọn Taxxon và bọn Mượn xác người vẫn đang đứng ngay đơ ở đó. Chỉ cần một đứa trong bọn chúng có chút sáng kiến là bọn chúng có thể khống chế được chúng tôi. Chúng có thể tóm lấy Marco trước khi cậu ấy bắn trúng một trong số các thùng yến mạch kia.

Nhưng những kẻ thuộc hạ luôn khiếp sợ thì làm sao có được sáng kiến. Bọn Yeerk đó có thể căm ghét chúng tôi, nhưng chúng còn sợ Visser Ba hơn…

Cả hội chúng tôi thận trọng tiến ra một trong số các lối ra. Chúng tôi trèo giật lùi theo các bậc cầu thang, suốt dọc đường. Marco lăm lăm khẩu tia Nghiệt chĩa xuống vũng Yeerk.

Chỉ có nhờ Tobias mà chúng tôi biết được những gì xảy ra sau đó. Giấu mình đằng sau tấm thân khổng lồ của tôi, cậu ấy hoàn hình. Tới lưng chừng cầu thang vô tận ấy, Tobias đã lấy lại hình dạng diều hâu của mình. Và chính con mắt diều hâu tinh tường của cậu ấy đã nhìn thấy…

anh Jake nói.

Ax hỏi.

Tobias kêu lên.

Tôi liếc về phía trên cầu thang. Còn phải leo một đoạn dài nữa. Và tôi đã yếu đi nhiều vì những vết thương. Mà tôi lại không thể hoàn hình được vì như thế sẽ làm lộ nguyên hình là người. Thiệt là dư thời gian cho Visser Ba leo lên mặt nước trong lốt một con vật xấu xa ngoài Trái Đất và rượt theo chúng tôi.

Chúng tôi đều yếu xìu và lộ mình trên các bậc cầu thang. Tôi thì thực tế đã bị loại khỏi vòng chiến. Anh Jake vẫn đang là một con dơi. Nếu hắn ta xoay xở được để rượt theo chúng tôi thì…

tôi nói. Tôi nhìn Cassie và Tobias xem có ai phản đối không.

Tobias rầu rĩ. Cậu ấy bay đậu lên vai Marco.… bắn!>

CHÍU!

Ở xa bên dưới chúng tôi, một cái thùng phát ra tiếng BỤC!

Một chất màu xám giống như hoa giấy bung ra và hoà vô nước.

Tobias nói.

Dưới vũng Yeerk là cả một sự hỗn loạn. Hork-Bajir, người Bị-mượn-xác, Taxxon, tất cả chạy nháo nhào tìm cách kéo Visser ra khỏi nước. Và tìm cách gom bột yến mạch trước khi nó tan hết dưới nước.

Lúc đó thì tôi té. Năm tấn thịt voi lăn lông lốc qua mười hai bậc cầu thang bằng đá.

anh Jake hét lên lập tức.

Cassie cào tới nhưng bất lực với bàn chân chó sói của mình.

Tobias hét lên.… Ax, con vật kia là con quái gì vậy?>

Ax thừa nhận.

Tôi đang hoàn hình lẹ hết sức mình.

Cassie tán thành.

Anh Jake nhận xét.

Anh Jake đang hoàn hình. Tôi cũng đang hoàn hình. Rất chậm chạp.

Tôi hét lên.

Ax nói.

Tôi đang co rút người lại. Và càng bớt phần voi, thêm phần người bao nhiêu, thì cảm giác đau càng giảm bấy nhiêu. Tôi cảm thấy sức khoẻ đang hồi phục. Nhưng tôi vẫn còn quá oải. Liệu tôi có thể biến hình lần nữa được không?>

Ax nói, ảnh là người duy nhất trong chúng tôi nhìn về hướng ấy. Có bốn mắt lợi hại thiệt.

“Tuyệt,” anh Jake gắt gỏng, lúc này ảnh đã là người trở lại.“Chúng ta kẹt cứng rồi. Và hắn tới rồi nè.”

Tôi quay đầu về phía đôi cánh rộng có màng da đang vỗ. Và tôi nhìn thấy một con vật trông giống như một loài nhím có cánh, có điều là những gai nhọn của nó dài tới mét rưỡi lận. Đầu nó kéo dài ra cả về phía trước lẫn phía sau. Riêng cái mỏ cũng đã dài tới mét rưỡi rồi…

Nó bay chầm chậm, có vẻ rất cố gắng, nhưng đang tới gần. Tim tôi thót lại. Liệu nó đã nhìn thấy chúng tôi trong thân hình người chưa đây?

Tôi quay đầu lại nhìn lên những bậc cầu thang trên cao. Lũ Hork-Bajir ở cách xa 30m đang lao xuống chúng tôi. Chúng tôi kẹt rồi. Không còn cả thì giờ biến hình nữa. Sa lưới rồi!

Chỉ lên trên ba mét nữa là cầu thang chui vô lòng đất và đá. Con quái vật Visser Ba không thể bay lên đó. Nhưng nếu chúng tôi lên được chỗ ấy, thì sẽ lao đầu vô giữa bọn Hork-Bajir.

Và đó là lúc ý tưởng đến với chúng tôi,“Đưa cho mình khẩu tia Nghiệt.”

“Súng không ngăn được con… con quái vật ấy đâu! Nó bọc thép từ đầu đến chân. Không gì có thể ngăn nó được.

Tôi không có thì giờ tranh cãi nữa. Tôi giật khẩu tia Nghiệt từ tay Marco. Tôi quay lại và lao lên cầu thang, xông thẳng vô lũ Hork-Bajir.

“Theo mình!”

“Nhưng…”

“Cứ theo mình đã.”

Chúng tôi chạy lên. Khoảng cách giữa chúng tôi với bọn Hork-Bajir đã rút lại một cách mau lẹ. Con quái vật thì đang bay tới gấp gấp.

“Tất cả nằm xuống! Che lấy đầu! Chuột chũi.” Tôihét lên.“CHUỘT CHŨI!” và giơ thẳng khẩu súng lên cao. Nhắm vô đúng chỗ tiếp nối giữa đá tảng treo lơ lửng và đất làm thành cái vòm ếch.

Tôi điều chỉnh hoả lực và bóp cò.

Và cả thế giới sụp đổ trên người tôi.