CHƯƠNG 4
Choang!
Tấm kính cửa sổ vỡ tan hoang khi một vật gì đó xuyên thủng qua. Marco bị hất khỏi bậu cửa và loạng choạng rơi xuống đất.
Định thần lại tôi nhận ra vật bay xuyên cửa sổ đó là một con chimkafitmười hai cánh.
tôi hét lên trong tâm trạng cực kỳ sửng sốt. Chimkafitlà loài vật chỉ sống ở có một nơi duy nhất trên vũ trụ: quê nhàAndalite của tôi!
Con chimkafitrũ sạch miếng kính rồi vỗ cánh ngoặt thẳng vào tôi. Cái mỏ bén ngót của nó nhắm tới như một hoả tiễn.
Tôi lăn khỏi bậu cửa, hai cánh gập lại. Cái mỏ chết chóc đó mém nữa là đâm trúng tôi rồi! Tôi mở cánh ra đón không khí và đập lấy đập để.
Con chimkafitđuổi theo! Sáu cặp cánh của nó tạo nên tốc độ kinh hồn.
Cassie thét hỏi.
Tôi chẳng có thời gian trả lời nữa. Những người bạn loài người của tôi làm sao hiểu được. Chimkafitsống nhờ chọc bắt những sinh vật sống trên cây. Nó lanh lẹn, chính xác, và là cơn ác mộng của những loài bé nhỏ.
Trong lúc này loài bé nhỏ ấy đang là tôi.
Hoàng tử Jake gầm lên.
Tobias gằn giọng.
Tôi ngoái đầu lại dòm chừng con chimkafit.Khùng ghê! Làm thế cái đầu tôi khác nào một bánh lái, hướng người tôi lao thẳng vào đường bay của con chimkafit!Tôi đập cánh điên cuồng. Quá chậm! Mỏ chimkafitrạch một đường ngay dưới cánh tôi.
Tôi rú lên thê thảm.
Né vội trong một đường bay tuyệt vọng, tôi quạt cánh chúi xuống chỉ cách mặt đất chừng sáu thước. Tôi biết chimkafitnhanh hơn tôi, nhưng liệu nó có láu cá hơn tôi không?
Tuy nhiên, trong tâm trí tôi, vẫn lẩn quẩn câu hỏi,
Visser Ba đã thâu nạp ADN của loài chimkafitbằng cách nào? Không lẽ tên quái vật kinh tởm này đã đặt chân lên thảm cỏ quê hương Andalite của tôi rồi sao?
Bây giờ tôi đang bay trên một đường phố chính. Bên dưới là cái mà loài người gọi là nhà hàng thức ăn nhanh. Visser Ba trong lốt chimkafitbám sát tôi. Chỉ ba… hai… nhịp nữa là hắn sẽ tóm được“con mồi”. Tôi xoè cánh, kìm tốc độ, vặn đuôi và đầu để lái ngang qua một chút. Thế là con chimkafitbay chíu qua tôi. Nó đã bị lố đà.
Nó nhanh hơn. Tôi có thể vặn sườn nó, nhưng chỉ khi nó bị bất ngờ. Liệu tôi sẽ lừa nó được thêm bao nhiêu lần nữa đây?
giọng truyền của Visser Ba đột nhiên vang lên trong đầu tôi.
Tôi lộn tiết đến nỗi suýt nữa thì lên tiếng trả treo. Nhưng dĩ nhiên Visser Ba không chắc tôi có phải là hình biến của người Andalite hay không. Hắn chỉ đoán mò thôi. Nếu tôi vẫn im lặng có thể hắn sẽ nghĩ tôi chỉ là một con mòng biển ngây ngô, ngẫu nhiên đậu trên bệ cửa sổ thôi.
Tôi thấy Hoàng tử Jake và những người bạn khác đang phóng đuổi theo.
Hoàng tử Jake cáu.
Tobias gắt om.
Một bóng diều hâu đuôi đỏ thấp thoáng trong mắt tôi, đang gấp gáp, khó nhọc chọn một điểm nhào xuống dứt điểm. Nhưng cậu ta ở trên tôi những ba mét, quá xa để yểm trợ.
Chỉ còn có mình tôi.
Tốt. Như vậy càng hay, tôi nhủ thầm, cố gắng tỏ vẻ can đảm. Tôi đập cánh liên hồi, ráng hướng về phía một tấm bảng quảng cáo lớn vàng choé, có hai lỗ tò vò kề nhau. kafitquẹo nhanh tới cỡ nào.>
Tôi nhắm thẳng cái lỗ trên một ô vòm và chụi tọt qua, xong tôi quay ngoắt lại tức thì. Gã Visser Ba bay ngang ngoài ô vòm cái vụt, đành phải quay lại bắt tôi. Nhưng tôi đã lộn ngược và bay xuyên qua ô vòm thứ hai. Con chimkafitđuổi theo sát nút. Nhưng lúc này tốc độ vượt trội của nó là vô dụng, còn sải cánh dềnh dàng chỉ khiến nó khó chui tọt qua vòm cung. Visser Ba quẹo với tốc độ kinh hồn, nhưng tôi cứ chao qua chao lại giữa hai mái vòm.
Tobias gào lên.
Những người bạn tụ tập bên dưới tôi, tạo thành một quang cảnh kì khôi.
“Ê, con chimđó có nhiều cánh hết sức!” tiếng ai đó lầu bầu.
“Chắc nó bị đột biến gen đấy. Đi thôi, các chú mòng biển!?” Một ai khác thét vang.
Rầm! Mút đầu cánh của tôi đụng phải gờ của một vòm cung. Tôi chúi nhủi trong không trung, bỏ lỡ mất một nhịp cua.
Cái mỏ chimkafitsắc lẻm mổ vào cánh tôi một cái, dứt đi vài phân thịt. Tôi rơi! Mái nhà đen thui của nhà hàng thức ăn nhanh hứng lấy tôi. Lảo đảo, tôi lết vào khoảng hẹp giữa hai bộ làm lạnh to đùng, đang kêu o o.
Visser Ba cũng đang sà thấp xuống, tôi hiểu hắn cũng sẽ đáp xuống mái nhà.
Tôi hối hả hoàn hình. Do mái ngói bị những bức tường cáo chót vót che khuất, nên những con người ở dưới đường không thể nhìn thấy chúng tôi. Một khi trở lại hình hài Andalite, thì con chim kia sẽ không còn đe doạ tôi được nữa.
Những cái vuốt chim dần trở thành các móng guốc. Đám lông đuôi nhập vào nhau, tạo thành lưỡi dao. Rủi thay, khi tôi to ra thì khe trống cũng trở nên chật chội, lèn tôi cứng ngắc giữa hai cái máy làm lạnh kia. Những cánh quạt phả hơi nóng vào tôi, dậy mùi mỡ động vật.
Nửa chim nửa Andalite, tôi cố lách khỏi lỗ hổng ra đứng tơ hơ ngay chính giữa mái nhà, loang choang trên những đôi chân chưa ra hình thù gì. Và rồi, tôi trông thấy hắn. Cũng như tôi, hắn cũng đang gấp rút hoàn hình và cũng đang ở trong tình trạng nửa Andalite nửa chim…
Visser Ba cười khẩy.
tôi quặc lại, một lần nữa, cố tỏ ra thật can đảm và tự tin.
Cái đuôi của hắn tòi ra. Đuôi của tôi cũng hiện hình.
Chúng tôi đứng đó, hầm hè nhau như hai người Andalite thực thụ đang chuẩn bị thực hiện một cuộc chiến đuôi đôi.
Tôi nhìn xoáy vào những con mắt của tên quỷ sứ. Ở đó tôi thấy rõ nét gian ác. Vàrồitôi thấycó cái gì đókhiến những trái timtôiđập thon thót - nỗi sợ hãi đang ẩn hiện.