← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Nghe thật đơn giản: cứ tiến về phía lực lượng Andalite. Nhưng đó là một việc nguy hiểm - chúng tôi phải đi về phía những chiến binhđang cực kỳ căng thẳng, giận dữ, rất nguy hiểm và đượctrang bị vũ khí đầy mình.

lảng vảng quágần,> tôi cảnh báo.

“Mặt đất gồ ghề quá, hổng bước được.” Cassie tư lự.“Mà trời thì đang tối dần. Tụi mình thử biến thành… Dơi! Đúng, dơi không nhanh nhưng linh lợi. Với khả năng định vị bằng sóng âm, tụi mình có thể bay là là mặt đất kể cả trong bóng tối.”

“Hãy biến thành dơi, nào!” Marco thích chí reo lên, chẳng ăn nhập gì với tình cảnh khốn khó này.

“Tụi mình sẽ biến hình rồi bay áp sát mặt đất suốt chặng đường,” Jake nói. “Tới được chỗ quân Andalite rồi sẽ nghĩ cách tiếp cận Hoàng tử Galuit.” Bạn ấy nhìn thẳng vào tôi.“Dù chođiều gì xảy ra,tụi mìnhluôn phải tránh xa trận chiến cho đến khi gặp được Hoàng tử Galuit. Hiểu chứ?”

Hoàng tử Jake mím miệng nhìn tôi.Rồi bạn ấy nói,“Đừng gọi mình là hoàng tử,” và trên miệng thoáng ánh một nụ cười.

tôi nói.

Tôi đã từng biến hình thành dơi, sau đó là muỗi và ruồi. Có vẻ mọi thứ đều bình thường. Có điều, dơi có lông. Với tôi, có lông là hoàn toàn thoải mái, cho dù nó có màu nâu sậm và cực kỳ khác bộ lông màu xanh dương của tôi.

Nhưng loài dơi gần như là bị què khi ở trên mặt đất. Chân của loài dơi ốm nhom và vụng về, chân trước - hay được hiểu là tay cũng được - của chúng dính với nhau bởi một lớp da. Đối với bất cứ người Andalite nào, không thể chạy được trên mặt đất thật là phiền toái.

Tôi tập trungvàohìnhảnh condơi,một sinh vật lạ lùng thuộc về một hành tinh lạ lùng. Người tôi rúm ró và đổ sập xuống. Những chân trước của tôi héo quắt lại, khiến tôi suýt vập mặt vào đá. Lưỡi dao đuôi nhăn nhúm như một chiếc lá bị cháy khô. Nguyên chiếc đuôi cũng lụi tan từ từ.

Tôi không thể không liên tưởng đến tham mưu trưởng trong giờ khắc kinh hoàng sau khi bị thuyền trưởng chặt phăng cái đuôi. Tình thực tôi không thích tham mưu trưởng lắm. Ông giống hệt như bao sĩ quan cao cấp khác: đầy thành kiến và kiêu hãnh. Nhưng ông là một người Andalite đúng nghĩa. Ông đã chết như một anh hùng.

Giờ thì hai chân sau bắt đầu teo quắt lại, tương xứng với cơ thể cho tới khi chúng trở nên nhỏ xíu. Rồi, cuối cùng, những cái móng vuốt nhỏ tí nị thay thế cho bộ móng guốc.

Hai cánh tay tôi di chuyển về phía sau, lệch đi một góc so với cơ thể. Mấy ngón tay của tôi dài ra nối liền với cánh tay. Cả hai đều đang co rút. Làn da bắt đầu ngả sang màu xám-đen và tạo thành những xếp nếp rộng. Từ hai cánh tay tôi, lớp da rủ xuống như thể tôi đang mặc một bộ quần áo cực rộng của loài người.

Quần áo được may từ vải mềm, dùng để phủ lên cơ thể của loài người. Thỉnh thoảng nó còn có tác dụng chống lạnh nữa. Nhưng chủ yếu, như tôi hiểu, bởi vì loài người cho rằng nhiều bộ phận trên cơ thể họ không nên phơi bày ra. Dĩ nhiên, họ đúng, nhưng họ hoàn toàn nhầm lẫn khi chọn các bộ phận cần phải che đậy. Chẳng có bộ phận nào trên cơ thể người lại xấu bằng cái mũi. Thế mà họ lại…

Lớp da xếp nếp căng ra và tạo thành cánh dơi. Tai tôi trở nên bự hơn. Và dĩ nhiên rồi, giống như hầu hết cái sinh vật trên Trái Đất, tôi có miệng.

Tôi có thể nhìn rất rõ. Không rõ bằng tầm nhìn của một con chim săn mồi nhưng cũng xấp xỉ loài người. Song khả năng đặc biệt của loài dơi không phải là thị giác mà là khả năng bắn ra những chùm sóng âm đập vào những vật thể rắn rồi gửi thông điệp về lại cho loài dơi là những bức tranh bằng âm thanh.

Mặt trời của người Leeran đang lặn rất nhanh. Cặp mắt dơi phải căng ra mà nhìn, nhưng rồi tôi bắt đầu bắt được những hình ảnh của những tảng đá quanh mình một cách rõ ràng và tuyệt hảo.

Marco hăm hở.

Tôi vỗ cánh bay. Một lần nữa, tôi sát cánh cùng với các bạn loài người của mình.

Tôi có cảm giác là lạ như đang ở nhà mình. Bất chấp cơn giận dữ của Hoàng tử Jake, sự châm chọc của Marco và mối nghi ngờ thẳng thừng của Rachel, tôi vẫn ở bên họ.

Giây phút này, không hiểu sao - dù hình ảnh về những cái chết trên tàuCon Cúcòn đậm nét trong óc - tôi thấy mình như đang ở rất xa, trong một cơ thểrất khác biệt, đang ăn món bánh quế thơm lừngbằng miệng.

Tôi muốn trở lại đó. Tôi muốn về lại Trái Đất.

Thuyền trưởng Samilin đã bán mình cho bọn Yeerk. Phải chăng tôiđanghiến mình cho loài người?