CHƯƠNG 16
ồi, bây giờ làm gì đây?> Rachel hất hàm hỏi.
Tôi nín thinh không trả lời. Tôi chẳng suy nghĩ nổi nữa. Tâm trí tôi không sao dứt khỏi ý nghĩ: một thuyền trưởng Andalite đã phản bội. Thật không thể tin được. Nhưng càng ngẫm tôi càng nhận thấy ông ta không thể là một kẻ Bị mượn xác.
TàuCon Cúđã rong ruổi trong không gian nhiều tuần rồi. Con sên ký sinh trong não Thuyền trưởng Samilin nếu muốn duy trì sự sống thì cần phải hút kia Kandrona. Không cách chi thuyền trưởng có thể giấu được một nguồn Kandrona xách tay ở trên tàu.
… bây giờ làm gì đây?> Rachel nhắc lại.
tôi trả lời.
nhỏ cự nự.
… tôi… tôi không biết phải làm gì bây giờ thật mà.>
Marco bàn.Rõ ràng rằng, đối với tụi mình,toàn bộ cuộc chiến nàytrở nên tệ hại rồi.Tui không ngờ dân Andalite hùng cường thế mà lại đi làm ba cái chuyện tẹp nhẹp như thế. Tui cứ tưởng chỉ những loài ngu ngốc, tội nghiệp và hoang sơ mới bán mình cho kẻ xấu thôi chớ.>
Tobias hỏi vẻ bất bình.
Rachel mỉa mai.
Cassie bắt bẻ.
Marco la bai bải.…>
tôi gào lên thảm thiết.…>
Tôi không có ý định nói như thế. Tôi cũng không nghĩ như thế. Hoàn toàn không. Tôi không muốn chết. Tôi thấy điều đó thật khủng khiếp, nhưng tôi muốn được sống.
Bạn ấy im bặt một lát rồi tiếp.càng xa càng tốt…>
Chúng tôi lẳng lặng bay, nhìn ngắm hành tinh lạ lẫm qua đôi mắt ghép vẹo vọ của ruồi. Chúng tôi gần như chẳng nghe đươc, chỉ ngửi thấy những thứ chẳng biết là thứ gì nữa.Tụi tôi lặng thinh, mỗi đứa đắm chìm trong suy nghĩ riêng của chính mình. Một lúc sau, tôi ước mình có thể hét tướng lên và những lời buộc tội bản thân lại ào về.
Thật khó chịu khi mình thì sống trong khi những người khác phải chết. Tôi còn cảm thấy khó chịu vì bất luận tôi làm gì đi nữa, một ý nghĩ đơn lẻ vẫn cứ hiển hiện trong đầu: tôi vui mừng vì đó không phải là tôi.
Tôi vui mừng vì đó không phải là tôi.
Chúng tôi đáp xuống bên những tảng đá sần sùi, khuất nẻo. Hoàn hình! Nhớ lại những gì đã quan sát trên màn hình tàuCon Cú,tôi biết mình đang đậu trên vùng đất chết - khoảng trống phân chia tụi Yeerk và quân Andalite. Chiến trận có thể xảy ra vào bất kỳ giây phút nào, sẽ ép chúng tôi bẹp dí ở giữa.
"Được rồi, mình bình tĩnh lại rồi," Rachel nói ngay khi vừa hoàn hình xong.
"Và giờ đây, mình đã bình tĩnh lại rồi thì mình vẫn có cùng một câu hỏi: Bây giờ tụi mình sẽ làm gì đây?"
"Bồ nghĩ sao, để Tobias đảo mắt một vòng nhé," Hoàng tử Jake hỏi tôi.
tôi nói.
Hoàng tử Jake nhìn tôi bằng cặp mắt nheo nheo và môi mím chặt. Đó là biểu hiện của sự bực mình, tôi tin là vậy.
“Tobias? Hãy bay lên và quan sát thật nhanh,” Hoàng tử Jake nói. Tobias vỗ cánh bay lên khỏi mặt đất. Hoàng tử Jake nhìn tôi.“Ax, mình biết bồ đang quẫn trí. Bồ đang rất đau lòng. Nhưng dù có phiền lòng cách mấy bồ cũng không thể thoát khỏi lưỡi câu đâu.”
“Nghe này, chúng tađang kẹt giữa trận địa của quân Andalite và bọn Yeerk. Chẳng hề có con Người nào ở trong trận chiến này, ngoại trừ mấy đứa nhóc tụi mình. Có thể bồ không phải là chuyên gia lỗi lạc, nhưng dẫu sao bồ cũng biết nhiều hơn bọn mình. Vậy, hãy tỉnh trí đi.”
Tobiasđảo một vòng trên cao rồilao bổ xuống, đậu chênh vênh trên một mỏm đá.Cókhoảng một ngàn tên Hork-Bajir trang bị kềnh càng đang tiến ào ào về phía chúng ta. Yểm trợ cho chúng là những con tàu lớn hình ô van dẹp, đang bay xà quần cách khoảng một phần tư dặm và đang xả tia Nghiệt.Bọn Taxxons đi ngay sau bọn chúng.Đối lại, có chừng hai chục tàu Andalite đang đáp xuống, cộng với trên mặt đất đã có sẵn hàng trăm chiến binh Andalite bừng bừng khí thế…>
tôi bảo.
“Chi vậy? Để cho những tên Andalite phản bội khác luộc chín hả?” Rachel gay gắt.
Lưỡi dao đuôi của tôi tự dưng kề vào cổ bạn ấy, trước cả khi tôi kịp nhận ra.
Rachel nhìn tôi lạnh lùng.“Sao? ‘Sự thật mất lòng’ phải không? Nếu chúng ta gặp người Andalite nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra? Anh sẽ bắt tụi tôi ngồi ngay ngắn ở xó phòng trong khi anh‘dạ thưa’, ‘vâng, thưa ngài’ với người Andalite kế tiếp chứ gì?”
Tôi rụt đuôi lại, hoảng hồn vì những cảm xúc trái ngang. Cơn giận bay biến. Tôi cảm thấy Rachel nói đúng.
…đã cứu sống tôi và đã làm bạn với tôi một thời gian dài. Nhưng có lẽ chưa ai trong các bạn biết cảm giác bị cắt đứt hoàn toàn với đồng bào mình nó như thế nào đâu…>
Tobias nói gọn lỏn.
Tôi chẳng biết nói gì ngoài câu“Tôi xin lỗi”. Tôi vẫnsẽcoi Jake là hoàng tử của mình cho đến khi bạn ấy nói khác đi,> tôi quay qua Hoàng tử Jake, hướng cả bốn con mắt vào bạn ấy.và chỉ chính bạn thôi,nói khác đi.>
Lần này Jake không nói“Đừng gọi mình là Hoàng tử” mà bảo“Được. Bây giờ mình muốn biết điều này: chúng ta có thể tuyệt đối tin cậy vào ai bên phía Andalite?”
Một câu hỏi thật dễ giận. Tôi cảm thấy niềm kiêu hãnh cuối cùng của mình đã tan chảy.
“Với mình thì nó đã tiêu tùng rồi còn gì.” Marco nói thẳng đuột.
Tôi thở dài.… bất cứ ai khác.>