CHƯƠNG 24
Hoàng tử Galuit giải thích cặn kẽ điều ngài cần.
Đó cũng là những gì tôi đã dự đoán. Đó là nguyên nhân tại sao tôi phải rời đất liền gấp để đi xuống nước. Đó là lý do chúng tôi buộc phải giữ mình, không được để sa vào tay bọn Yeerk. Đó là một cái bẫy khổng lồ.
Cái bẫy dành cho bọn Yeerk.
Hoàng tử Galuit giảng giải.
Tôi gật đầu.
Hoàng tử Jake nhìn tôi qua khoé mắt rồi lại nhướng một lông mày lên. Đó không phải là cái nhìn giận dữ, theo như tôi nghiên cứu sự diễn đạt cảm xúc của loài người, mà nó ẩn chứa sự trách móc.
Chúng tôi đã chuyển qua một tàu ngầm và đang phóng hết tốc lực về phía Nam, trực chỉ hướng lục địa.
Hoàng tử Galuit nói.Con Cúthì chúng ta đã thư thả hơn. Cầu dao chính chưa được kết nối. Chúng ta đốt dây ngòi nổ cả mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không có gì xảy ra. Nếu cứ thế này thì chẳng mấy chốc bọn Yeerk sẽ phát hiện ra cái bẫy của chúng ta mất. Chúng ta buộc phải hành động dứt khoát, ngay bây giờ hoặc không bao giờ.>
Tôi ngần ngừ. Liệu có nên báo cho Hoàng tử Galuit biết tại sao tàuCon Cúlại hạ vũ khí nhanh đến vậy không đấy? Tôi hít một hơi thật sâu rồi bật nói.
Hoàng tử Galuit xoay ngoắt cả hai mắt cuống về phía tôi
tôi nói.Con Cúkhông thể thoát lên được, Tham mưu trưởng Harelin quyết định phóng hoả toàn bộ vũ khí trong khi vẫn còn ở trên mặt đất. Không ai sống sót. Ngoại trừ chúng tôi và hai người bạn đã bị mất tích.>
Tôi có thể thấy tin này làm Hoàng tử Galuit muốn khuỵu xuống. Trông ngài như già sụm đi, hom hem hơn.
“Tại sao lại là chúng tôi?” Marco chất vấn.”Tại sao ông cần chúng tôi đi kích hoạt kíp nổ đó?”
Hoàng tử Galuit từ tốn đáp.
Đột nhiênông có vẻ bối rối. Mấy con mắtđảo liên hồi.
Một luồng khí lạnh chạy xuyên qua trái tim tôi. Hoàng tử Jake vẫn còn ở đó. Cả Cassie cũng vậy. Nhưng còn Marco đâu? Marco...
“Marco!” Hoàng tử Jake hốt hoảng gọi.
“Marco! Marco!”
Tôi kinh hãi la lên.
Hoàng tử Galuit tức thời truyền lệnh triệu hồi mà toàn thể tàu ngầm có thể nghe rõ.
“Thật điên rồ!” Cassie nói, mắt trợn trừng.“Có gì xảy ra vậy? Chúng ta biến mất từng người một.”
Toàn thân tôi ớn lạnh. Tôi cảm thấy thương xót cho Marco và những bạn khác. Nhưng trên hết, giờ đây nỗi sợ đang tràn ngập trong tôi. Chẳng cần phải tưởng tượng nhiều cũng biết bọn tôi rồi sẽ biến mấttừng người chođến người cuối cùng.
Đối mặt với quân thù là một chuyện. Nhưng bất lực đứng chờ một lực lượng vô hình đến xoá sạch mình đi lại là chuyệnhoàn toànkhác.
Con tàu ngầm vẫn lao sầm sập qua biển Leeran lấp lánh. Nhưng chúng tôi chẳng có thời giờ và tâm trí để ngắm cảnh. Hoàng tử Jake, Cassie và tôi bị những người Andalite vây kín. Viên sĩ quan khoa học của tàu ngầm đang xem xét chúng tôi thật tỉ mỉ. Giữa những câu hỏi của ông, chúng tôi còn phải trả lời hàng tấn câu hỏi do Hoàng tử Galuit và một sĩ quan phản gián ào ào trút xuống.
Đó là một cuộc tra tấn thần kinh. Nhưng ít ra, nó cũng giúp trí óc tôi khỏi tình trạng hồi hộp lo lắng, chờ đợi… chờ đợi… chờ đến lúc một người nữa trong chúng tôi biến mất.
Con Cúđang hướng về phía quân Yeerk?>
Cuối cùng, sau một giờ, Hoàng tử Galuit quyết định kết thúc mọi biện pháp kiểm tra. Rồi ngài quay qua viên sĩ quan khoa học.
Hoàng tử Galuit đòi hỏi.
… tôi nghĩ những con Người và anhlính nhỏnày vẫn còn bị kẹt trong một dòng trường từ. Nó đã lôi được họ vào vùng không gian Zero, thì nó cũng có thể kéo họ về lại Trái Đất. Tôi đoán điều xảy ra là một tác động đàn hồi. Họ đã bị kéo giãn qua không gian Zero rồi qua vùng không gian bình thường; nhưng một phần nhỏ của họ vẫn còn ở Trái Đất. Phần này sẽ hoạt động như một sự cộng hưởng.>
“Giống như chúng tôi đang ở trên một dây cao su khổng lồ của vùng không gian Zero, phải không?” Hoàng tử Jake hỏi.“Sợi dây giãn ra hết cỡ thì tự khắc sẽ bật thun trở lại? Vậy là sắp đến lúc ai đó biến mất rồi.”
nhà khoa học thừa nhận, sau khi tôi giải thích cho ông hiểu sợi dây thun có nghĩa là gì.
“Trênđường trở về Trái Đất, Rachel, Tobias và Marco vẫn còn sống chứ?” Cassie lo lắng hỏi.
nhà khoa học nói.
Hoàng tử Galuit rầu rầu.
Hoàng tử Jake nhún vai.