CHƯƠNG 29
"Này, ở lại đây một chốc đã," Rachel nói. "Lúc ở vùng không gian Zero, tụi mình vụt quay về đây, từng đứa, từng đứa một, mỗi đứa cách nhau một khoảng thời gian, nhưng cả đám lại quay về đây vào đúng cùng một thời điểm, không chệch phút nào, là sao?"
Tôi gật gật cái đầu người của mình. Tụi tôi đang ở trong thương xá, tại khu vực ăn uống. Tôi đang ở trong lốt người, đang hành xử hệt như một con người.
"Chính xác, Rachel. Chí-ính xá-ác. Chúng ta về đến nơi tại chính xác cùng thời điểm mà chúng ta bị bắt cóc. Tất cả chúng ta bị giật mạnh cùng một lúc, nên một cách tự nhiên, tất cả chúng ta cũng quay về cùng một lúc. Giậ-ật mạ-ạnh. Giật mạnh là một từ mới. Lạ nữa. Giậ-ật mạ-ạnh."
"Phải," Marco nói. "Cái từ“giật mạnh” lạ ở chỗ này này. Tụi mình đang biến thành muỗi để hút một ít máu của một anh chàng, và dùng máu đó thu nạp ADN và biến thành anh ta; thế rồi, đột nhiên, lại đang ở giữa trận tuyến của của cuộc chiến bảo vệ loài ếch da vàng có khả năng đọc ý nghĩ, và, ồ, nhân tiện, thổi bay luôn một lục địa đầy bọn Yeerk, cứu sống một giống loài; rồi sau đó, trở lại đây và chứng kiến anh chàng hôn mê kia đã tỉnh dậy sau một cú chích của một con muỗi mà con muỗi này thực ra lại là lốt hình biến của một nhân mã ngoài hành tinh nửa hươu, nửa bọ cạp và có bốn mắt. Tất cả mọi chuyện xảy ra hoàn toàn rất đỗi bình thường, cứ như chuyện thường ngày vậy. TrongNhật kýtụi mình ghi: lại một ngày bình thường nữa, cho tới khi có người thốt lên hai chữ:“giật mạnh.””
Tôi nhận ra ngay cái giọng giễu cợt của bạn ấy. Thế là tôi sử dụng cái miệng người của mình cười phá lên.
“Ha, ha, ha, ha.” Ngập ngừng một chút, rồi tôi thêm một tiếng“ha” nữa.
Hoàng tử Jake, Cassie, Marco, Rachel và Tobias - trong lốt người, tất cả đầu nhìn tôi chằm chặp.
"Cái gì thế?" Rachel hỏi.
"Tôi cười."
"Đừng…đừng… người ta không cười như thế, Ax à." Hoàng tử Jake nói. "Nghe ghê quá."
"Vâng, thưa hoàng tử Jake."
"Đừng gọi mình là hoàng tử."
"Tôi sẽ gọi bạn là "Jake đã từng được biết đến như một vị hoàng tử.""
Marco làm bộ kinh hãi.“Ôi, không. Cậu ấy đang pha trò kìa. Giỡn dở, dở quá.”
“Thực ra thì, đó là câu nói giỡn của mình,” hoàng tử Jake gượng gạo nói.“Thôi,được rồi, mình thừa nhận câu nói giỡn của mình nhạt nhẽo, chẳng khiến mấy bồ cười. Không sao. Mình không nghĩ gì đâu.”
Tôi là một người Andalite, hoàn toàn cô độc, đang sống ở một nơi xa, rất xa quê nhà, xa những người thân của tôi. Ngoại trừ một điều rằng: đôi khi người thân của ta không phải là những người có ngoại hình giống như ta; và đôi khi người thân của ta có thể lại là những người chẳng giống ta tẹo nào.
“Bây giờ chúng ta ăn bánh quế được chưa?” tôi háo hức hỏi.“Bááánh quếếế!”
HẾT TẬP 18