CHƯƠNG 28
Tôi cảm thấy làn da loài người âm ấm bên dưới sau cẳng chân của mình.
tôi hét.
Rachel cũng hét.
Marco thốt lên.
Tôi đã trở lại Trái Đất. Trong lốt muỗi.
Tất cả chúng tôi đều trở lại. Không thiếu một ai! Tất cả đã bị đẩy đi cùng một lúc và giờ thì cùng rơi xuống một lúc.
Chúng tôi đang ở trong phòng bệnh viện có lũ Mượn xác người vây quanh. Tên nào tên nấy đang luýnh quýnh bắn những khẩu súng của loài người qua cửa sổ. Chúng nhắm bắn các bụi cây bên dưới, cố giết bằng được tên Andalite.
Chúng muốn giết tôi.
Nhưng đó không phải là hiểm hoạ tôi gặp phải. Bởi vì ngay sau đó, khi tôi đang đậu bập bênh trên da thịt loài người, bị rừng lông bao quanh, thì bỗng một vật vật thể khổng lồ ập xuống tôi.
Rachel tru lên.
Tôi đập cánh bay lên.
Vật thể đó, với năm ngón tay mà mỗi ngón tròn to như một thân cây cổ thụ, đang ập về phía tôi.
“Ui!” Hewlett AldershotĐệ Tam rên lên, đồng thời đập tay đánh chát vào vị trí tôi vừa đậu.
“Ui!” Thêm một tiếng rên nữa.
“Thằng người! Nó tỉnh dậy rồi kìa!” Một tên Mượn xác người kêu lên.
“Chưa đến giờ nó tỉnh mà,” một thằng khác lầm bầm.“Nóđang bị hôn mê mà!”
“Chúng ta phải làm gì đây?”
“Visser Ba sẽ giết chúng ta mất thôi!”
“Cảnh sát đang kéo đến kia. Bọn ta không thể để bị bắt!”
“Chạy thôi!”
“Chúng ta phải làm gì với thằng cha Aldershot này?”
“Chạy mau!” Một ai đó lại thét lên. Và lần này, tụi còn lại đồng ý liền.
Rồi một trận chấn động ầm ầm nổ ra khi đám Mượn xác người đó hoảng sợ lao ra khỏi phòng.
Lát sau, một cô y tá mặt mày hớt hải chạy vào.
“Ông Aldershot! Ông... ông tỉnh rồi!”
“Ừ, tôi đã tỉnh.” Anh ta nói. ”Này cô y tá, cô có thấy là căn phòng này quá nhiều muỗi không?”