CHƯƠNG 3
Phải mất một lúc lâu, tôi mới ru mình vào giấc ngủ được.
Tôi cứ lẩn quẩn mãi với cái suy nghĩ rằng:Mất hết rồi. Tất cả những gì to lớn vàquan trọng trong đời tôi. Tất cả đều mất hết rồi. Nhỏ bạn thân nhất. Chàng trai tôi... tôi thích. Những con vật tôi hằng yêu quý.
Tôi sẽ phải làm gì bây giờ? Tôi sẽ trở thành người như thế nào đây? Hiện giờ tôi chỉ là một con nhóc lùn, khá tròn trĩnh mà thôi.
Tôi phải nói với Jake rằng tất cả chỉ là một trò đùa! Tôi không thể rời bỏ hội. Tôi có bị điên không ta? Tôi không thể rời bỏ bạn bè được!
Nhưng lúc đó, trong bóng tối, hình ảnh tên Hork-Bajir đó lại hiện ra. Tôi cảm thấy bộ hàm khỏe mạnh đang nghiến ken két…
Tôi đã từng gặp một cặp người Hork-Bajir tự do. Người Hork-Bajir là một giống loài nhìn khá dữ tợn: cao trên hai mét, với những lưỡi dao sắc như dao cạo ở cổ tay, khuỷu tay, ở cả trên cẳng chân và đuôi nữa. Nhưng đôi khi diện mạo bên ngoài đánh lừa bạn. Người Hork-Bajir dùng những lưỡi dao đó để lột vỏ cây trên hành tinh của họ. Đó là thứ họ ăn. Họ là loài ăn cỏ hòa hiếu.
Đó không phải là lỗi của người Hork-Bajir. Anh ta chưa làm gì tôi cả. Không phải anh ta cố chẻ tôi ra bằng những lưỡi dao của anh ấy mà là tên Yeerk trong đầu anh ta. Người Hork-Bajir đáng thương đó không thể điều khiển được gì cả.
Nhưng chính bản thân anh ta là người cảm nhận sự đau đớn, là người phải chịu đựng những gì tôi đã làm với anh ta. Và giờ đây, mọi hy vọng một ngày nào đó được tự do có thể đã được nhen nhúm trong đầu anh ta, phải, những hy vọng đó đã tan biến.
Vì tôi.
"Đó là cuộc chiến," tôi thì thầm vào tấm khăn trải giường nhăn nhúm dưới cằm. "Đó là chiến tranh."
Tôi đã không nghe tiếng Jake kêu ngưng chiến. Tôi đã không nghe thấy đúng lúc. Nếu không, người Hork-Bajir đó có thể vẫn còn những ước mơ tự do. Thế nhưng... Jake đã gọi chúng tôi dời đó lúc nào nhỉ? Trước hay sau khi tôi lao tới? Tất cả cứ loạn cào cào trong đầu tôi.
Lẫn lộn…
Tôi đoán là mình đã trôi vào giấc ngủ, vì tôi đã bắt đầu mơ.
Tôi cao lớn khủng khiếp. Khổng lồ! Dài hơn mười hai mét tính từ đuôi tới cái đầu chù ù. Cao hơn mười tám thước. Với những chiếc răng dài hơn hai tấc.
Tôi là loài săn mồi nguy hiểm nhất trên thế giới từ trước tới giờ.
Tôi là khủng long bạo chúa.
Trong bóng tối tôi thấy con Triceratops lao những cái sừng khổng lồ vào một con Bạo chúa khác. Đó là Marco - trong dạng hình biến giống như tôi. Cậu ấy ở bên cạnh con Triceratops, bụng phơ ra trước.
Tôi uốn cong những cơ bắp khổng lồ trong đôi chân hình trụ. Tôi tạo nên những dấu chân chim khổng lồ trên đất. Và tôi chồm lên!
Hàng tấn cơ bắp và xương bay vút qua không khí. Tôi hạ xuống cạnh con Triceratops. Tôi hạ thấp đầu xuống, mở miệng ra và táp, răng tôi cắm ngập vào những cái sừng sắc nhọn của con Triceratops và giật mạnh với toàn bộ sức lực.
Tôi cảm thấy con khủng long to bự bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Marco đã an toàn. Tôi biết. Nhưng bây giờ tôi lại bị cuốn vào cuộc chiến.
Tôi gầm lên.
"HoooRRROOOOAAARRR!"
Và con Triceratops rít lên. "Rrrr-EEEE-EEEEEE! Rrrr-EEEEEEEEEE!"
Tôi lắc cái đầu Bạo chúa, lo lắng về tiếng rít của con Triceratops như con chó lo cho khúc xương.
Con Triceratops ngừng gầm rú. Nó ì ạch khuỵu xuống. Tôi nhả nó ra khỏi hàm và đứng bên con vật đã ngã gục. Và rống lên.
"Huh-huh-huh-RRRRRROOOOOAAAARRR!" Tôi gầm lên trong niềm hân hoan. Âm thanh rũ những chiếc lá ra khỏi cành. Có vẻ như nó làm rung động cả những ngôi sao xa xôi.
"Huh-huh-huh-RRRRRROOOOOAAAARRR!" Tôi lại rống lên.
Tôi cảm thấy trong mình tất cả sự hung dữ của thiên nhiên, tất cả sự tàn nhẫn của sự sinh tồn và thích nghi, tất cả sức mạnh của thể chất, xương, móng và răng, tất cả sự khao khát chinh phục không bao giờ dứt chứa đựng trong tiếng gầm kinh hoàng.
Tôi tỉnh giấc.
Tôi nhảy khỏi giường và chạy vào phòng tắm ở hành lang. Tôi đóng cửa lại và bật đèn. Tôi ngồi trên cái bệ xí đóng một lúc, dùng tay lắc lắc khuôn mặt.
Tôi đánh răng.
Tôi cứ chải răng cho tới khi nướu răng bật máu. Với bọt thuốc đánh răng đã bị nhuộm hồng quanh miệng, tôi ngắm mình trong gương.
Chả phải khuôn mặt tôi đang ngắm là khuôn mặt của một người sắp phát điên sao?
Tôi mở cửa sổ. Khí trời đêm mát mẻ tràn vào. Mưa đã tạnh. Từ đây tôi có thể nhìn thấy Dưỡng đường gần xịch. Chẳng mấy chốc nó sẽ trống rỗng. Không còn con thú nào nữa.
Tôi thoáng thấy có cái gì đó chuyển động. Chỉ là một vệt tối chuyển động ra phía sau nhà kho, khuất khỏi tầm nhìn của tôi. Rất có thể có một con thú nào đó bị hấp dẫn bởi mùi và âm thanh của con mồi trong Dưỡng đường.
Chỉ có điều cặp mắt, đúng hơn là những tia nhìn le lói mờ nhạt, không xuất phát từ mặt đất phía dưới mà là từ nơi cao hơn. Như mắt người.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, và có cảm giác rằng có ai đó đang nhìn lại.
Rồi tôi đóng cửa sổ và trở lại giường.