CHƯƠNG 4
“Cassie, hôm nay bồ không tới trường," Jake nói.
Đám bạn vây quanh tôi. Ít nhất là tôi đang cảm thấy như vậy. Tụi tôi thường tụ tập trong Dưỡng đường Thú hoang, một trong những nơi gặp mặt quen thuộc. Nhưng sao lần này tôi thấy nó lạ quá đi mất.
Tất cả đều ở đây, trừ Ax.
Jake đứng đó, khoanh tay trước ngực. Cậu ấy cố ra vẻ bình tĩnh và thoải mái, nhưng không thành công. Có chuyện gì đó đã xảy ra với Jake trong những tháng trời tụi tôi là Animorphs. Cậu ấy đã từng chỉ là một cậu nhóc bình thường. Đẹp trai, nhưng không phải là loại khiến tất cả các cô gái phải dúi mặt vào vai nhau và rúc rích cười mỗi khi cậu đi ngang qua. Cậu ấy lúc nào nom cũng rất rắn rỏi, lịch sự và đáng tin cậy; loại người mà không ai dám rủ rê làm điều gì sai trái cả.
Dù rằng ở Jake bao giờ cũng có cái gì đó ra cái vẻ“người lớn”, thế nhưng ẩn sau cái vẻ đó cậu ấy vẫn luôn là một thằng nhóc. Song, giờ thì khác rồi. Cậu ấy đã phải đối mặt với quá nhiều nguy hiểm. Tệ hơn nữa, cậu ấy đã phải đưa ra quá nhiều quyết định sinh tử.
Sau một thời gian, những thay đổi luôn hiện rõ trên khuôn mặt, trong ánh mắt của bạn. Với Jake, nó biểu lộ ở cái cách cậu ấy đứng, vươn cao hơn ngày trước, và không hiểu sao còn có thêm một chút mệt mỏi. Ấy chỉ là một cái nhìn rời rạc về cậu ấy thôi.
"Ừ, sáng nay mình không được khỏe," tôi nói. "Vậy nên mình ở nhà."
"Hay là bồ ăn nhầm phải thứ gì bậy bạ?" Marco đùa với một nụ cười, cười chính sự dí dỏm của cậu ấy.
Rachel giật lấy một cái khăn phủ mấy cái lồng chim và quăng về phía Marco. "Chẳng ích gì đâu, Marco." Nhỏ quay sang tôi. "Nghe đây, mọi người ai cũng đều mệt mỏi sau tất cả những việc này, phải không nào? Vậy hãy dành một hai ngày để bồ loại bỏ mấy cái mệt mỏi và căng thẳng này ra khỏi óc, cứ thư giãn đi, ví như xem tivi, ăn một vài cái bánh quy chẳng hạn, rồi sau đó bồ lại có thể trở về gia nhập với tụi mình ha."
Rachel không hề thay đổi.Khôngở đây nghĩa là đối với những gì bạn có thể thấy bằng mắt. Rachel là một trong số những người có thể đi xuyên qua một cơn lốc, rồi kế đến là một vụ lở bùn, tiếp theo sau nữa là một trận lũ lụt, mà khi ra đến bên ngoài, quần áo thì vẫn sạch sẽ, khô ráo, và tóc tai thì vẫn mượt mà, đúng nếp.
Nhỏ vẫn là cô nhỏ cao ráo, tóc vàng, hợp mốt như mọi khi. Nhưng bên trong, nhỏ cũng đã thay đổi. Hồi đó, nhỏ lúc nào cũng can đảm còn bây giờ, nhỏ liều lĩnh. Hồi đó, nhỏ luôn tháo vát, năng nổ còn bây giờ, có lúc nhỏ làm tôi sợ.
Cuộc chiến chống Yeerk này quả là một món quà dành cho Rachel. Nhỏ đã tìm được chỗ đứng của mình trong vũ trụ. Thế giới này chắc hẳn sẽ không bao giờ chấp thuận cho Rachel xinh đẹp trở thành một chiến binh như nhỏ mong muốn. Nhưng khi trở thành một Animorphs, nhỏ đã đạt được tất cả.
"Này," tôi nói, "Mình biết tất thảy mấy bồ đang nghĩ gì. Mấy bồ cho là mình phiền não chỉ bởi vì một trận chiến đêm qua sao? Nhưng mấy bồ nhầm rồi, đó không phải là nguyên do đâu."
Tôi mở cái lồng nhốt một con ngỗng bị thương do bị mèo rừng táp vào cánh. Tôi bắt đầu cắt bỏ lớp băng cũ.
Tobias hỏi.
Trong tất cả chúng tôi, Tobias là đứa phải chịu đựng nhiều nhất. Cậu ấy hiện là một con diều hâu đuôi đỏ. Đầu tiên, cậu ấy bị kẹt trong lốt hình biến đó, không thể thoát ra, cũng không thể biến hình được nữa. Nhưng rồi người Ellimist cho cậu ấy lại khả năng biến hình, thậm chí cả việc biến thành cơ thể người của chính mình.
Có điều, người Ellimist để lại cho cậu ấy một khó khăn tiềm tàng. Nếu Tobias ở trong dạng hình biến quá lâu - bất kỳ là dạng nào, kể cả chính cơ thể người của mình - cậu ấy sẽ lại bị mắc kẹt. Và lần này sẽ là vĩnh viễn. Người Ellimist sẽ không ra tay cứu cậu ấy nữa.
Tobias có thể trở lại làm người. Nhưng nếu cậu ấy làm vậy, cậu ấy sẽ mất khả năng biến hình. Cậu ấy sẽ phải đứng ngoài cuộc chiến chống Yeerk. Tôi không hiểu tại sao Tobias lại chọn ở lại lốt diều hâu. Tôi cho là cậu ấy muốn tiếp tục chiến đấu. Hoặc có thể sự thật là, với cậu ấy, làm diều hâu hạnh phúc hơn làm người.
Tôi ngó Tobias. Móng cậu ấy quắp chặt lấy thanh dầm bằng gỗ bắc dọc theo mái nghiêng của nhà kho. "Mình nghĩ mình không phải là bồ, Tobias à. Mình thì mình không đủ ý chí để hy sinh nhiều như bồ."
"Hy sinh gì cơ?" Rachel gặng hỏi, bắt đầu nổi giận. "Tụi mình có khả năng để cứu Trái Đất kia mà! Sao bồ lại nói như thế là hy sinh cơ chứ? Hàng ngàn, có khi là hàng triệu người, đang là nô lệ cho bọn Yeerk. Ai sẽ cứu họ nếu như không phải là tụi mình hả?"
"Mình không biết," tôi nói. Tôi đã hoàn thành việc tháo băng cho con ngỗng và bắt đầu làm sạch vết thương.
"Bồ đang cố tình giả bộ không biết," Marco nói cay nghiệt. "Nè, trở lại cái thời khi chúng ta bắt đầu tất cả những chuyện này, chính tui là đứa không muốn dính vô. Thế là tất thảy mấy bồ xử sự như thể tui là một thằng đại hèn, hay ích kỷ, hay gì gì đó."
Tôi nhún vai. "Vậy thì mình hèn nhát, mình ích kỷ."
Marco chồm người về phía tôi. Ánh mắt rực sáng. "Trong đầu bồ đang diễn ra cái quái gì thế, Cassie? Hết phân nửa thời gian, lúc nào bồ cũng kêu cả đám tụi mình đã quá nhẫn tâm hay đại loại như thế. Luôn là,‘Ồ, làm thế này có đúng không?’ và ‘Ồ, chúng ta có nên làm việc này không nhỉ?’ Ý mình là, bồ là Hoa khôi Đạo đức, và rồi khi bồ có một đêm tồi tệ, bồ cứ thế là chia tay tụi mình sao?"
"Không phải như vậy," tôi cãi. Tôi cảm thấy như thể có thứ gì đó giống như áp lực đè lên tim mình; như thể có thứ gì đó đang thúc giục muốn ào ra khỏi lồng ngực mình; một thứ gì đó rất dễ bùng nổ.
"Trời? Thế rồi sao? Có phải bồ chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn để chơi với mấy con thú của bồ không đó?"
"Dưỡng đường Thú hoang sắp bị đóng cửa," tôi nói. "Hết viện trợ."
Tôi nghĩ câu nói của tôi khiến Marco bối rối. Cậu ấy im lặng.
"Không, mình nghĩ mình sẽ không dành thời gian chơi với mấy con thú," tôi mỉa mai.
"Cassie, tụi mình cần phải hiểu thấu chuyện này," Jake nói giọng mệt mỏi. "Tụi mình muốn thông cảm với bồ."
"Bồ ấy sợ," Marco châm chọc.
"Marco, im đi," Rachel nạt. "Cassie không sợ."
"Đúng, mình sợ," tôi nói.
"Bồ không sợ," Rachel nói, xua xua tay như thể tôi là một con ruồi khó chịu. "Bồ dũng cảm như tất cả tụi mình. Chỉ là vì bồ có những điều day dứt về chuẩn mực đạo đức và cảm thấy mệt mỏi khi phải bỏ qua những chuẩn mực đó, nhưng điều đó không biến bồ thành kẻ nhát gan."
"Mình đã hủy diệt người Hork-Bajir đó," tôi nói. Đôi mắt xanh của Rachel trở nên lạnh lẽo và như nhìn xuyên qua tôi. "Đây là chiến tranh. Chúng đã khai chiến trước. Tất nhiên bồ cảm thấy khó chịu -"
"Không," tôi nói. "Mình không thấy khó chịu. Mình nghe thấy Jake ra lệnh rút lui. Và sau khi nghe cậu ấy nói thế, mình vẫn làm chuyện đó."
Tôi không chắc đó là sự thật. Nhưng tôi phải nói vậy. Để tụi nó hiểu.
Không ai nói gì một lúc. Tôi bắt đầu thay băng mới cho con ngỗng.
"Hóa ra là bồ thấy tệ vì điều đó," Rachel nói với một cái nhún vai.
"Không, mình thấy tệ vì mình vô cảm. Mình… không còn cảm giác, Rachel à. Lúc đó, mình chỉ thấy như đang làm việc của mình, bồ biết không? Và bây giờ khi ba mình bảo Dưỡng đường bị đóng cửa và mình… cũng không có cảm giác gì cả. Suốt một thời gian dài, điều đó cứ tiếp diễn hoài. Mỗi ngày, mỗi trận chiến, mỗi nhiệm vụ, mình càng ngày càng thấy mình trở nên vô cảm."
Tôi nhìn Rachel. Nhỏ ấy nhìn đi chỗ khác. Tôi quay qua Jake. Một nụ cười thoáng qua, cậu ấy gật gù. Cậu ấy hiểu. Cậu ấy biết. Điều đó cũng đã từng xảy ra với cậu ấy. Nhưng cậu ấy cũng nhìn đi chỗ khác.
Tôi dang tay, xòe bàn tay ra, bất lực. "Mình thấy vô cảm trước bạo lực. Mình không thể không quan tâm đến sự sống. Mình không thể như vậy được."
Marco cười gằn. "Tốt thôi. Bồ thì có lương tâm và những cảm xúc tốt đẹp, tất cả mấy thứ đó. Để bọn mình ra khỏi đây, liều mạng cứu Trái Đất. Bồ cứ việc ngồi đây mà cảm nhận cái chính đáng, cái công bằng đi há."
Cậu ấy bỏ đi. Tôi nghe tiếng vỗ cánh và nhận ra Tobias cũng đã bỏ đi.
Rachel có một biểu hiện mà tôi hầu như không bao giờ thấy trên mặt nhỏ. Nhỏ đau lòng.
"Rachel, chúng ta vẫn có thể là…"
"Không, chúng ta không thể," nhỏ ngắt lời tôi.“Đấy, bồ vừa mới nói rằng toàn bộ thế giới này đều có thể chết bất đắc kỳ tử, miễn là bồ, Cassie à, đừng có kết thúc cuộc đời bồ bằng việc trở thành mình.” Nhỏ vùng chạy khỏi nhà kho.
Lẽ ra tôi phải nói gì đó. Nhưng đó là sự thật. Thực tế là tôi không muốn trở thành Rachel.
Chỉ còn Jake và tôi. Cậu ấy nhìn xuống đất. "Đừng biến hình nữa," cậu ấy nói. "Nếu bồ không phải là một Animorphs, đừng dùng quyền năng đó."
"Mình sẽ không dùng."
"Bồ sẽ muốn dùng," cậu ấy nói. "Nhưng nếu bồ làm vậy, bồ sẽ có nguy cơ bị bắt. Những sự liều lĩnh đó có thể chấp nhận nếu bồ muốn giúp tụi mình. Nhưng bồ không còn trong cuộc chiến nữa, bồ không thể dùng vũ khí."
"Mình đã nói là mình sẽ không biến hình nữa, Jake à. Mình không phải là kẻ nói dối."
Cậu ấy bỏ đi. Tôi đứng đó, hoàn toàn cô đơn bên lũ thú vật. Con ngỗng mới chỉ được thay băng mới có một nửa. Những con thú cần uống thuốc. Một số cần được cho ăn. Và tôi không quan tâm.