CHƯƠNG 21
Con sâu bướm trở nên lờ đờ, thôi ngọ nguậy. Các con vật bị hấp thụ ADN thường hay rơi vào trạng thái đê mê như vậy đó...
"Làmngayđi." Karen hối thúc.
Tôi muốn hét lên "Dẹp đi!" Tôi có thể biến hình thành sói và thanh trừng con bé. Có như vậy mới cứu được bạn bè và tự cứu mình.
Nhưng như thế lại không giải thoát được cho bé Karen khỏi tên Yeerk trú ngụ trong đầu bé. Tất cả rồi cũng vẫn như cũ: thêm bạo lực và sự nhẫn tâm, và thêm một nạn nhân vô tội nữa.
Tôi ngắm nhìn xung quanh, thu tất cả những gì mình sắp mất vào tầm mắt. Xong, tôi tập trung tâm trí như hàng trăm lần biến hình trước đây...
Sự thay đổi diễn ra từ từ. Tôi vốn biến hình nhanh lắm, ngay cả Ax cũng phải thừa nhận điều đó. Nhưng lúc này tôi chẳng việc gì phải vội vã. Tôi muốn níu giữ từng giây cuối cùng của cuộc sống làm người. Tiếc thay, lâu mau gì thì sự thay đổi cũng cứ đến.
Chân tôi bắt đầu teo lại, giật tôi rơi vun vút về hướng mặt đất. Gương mặt Karen mới thấp hơn mặt tôi đó mà giờ đã xấp xỉ bằng, rồi lại nhanh chóng vọt cao hơn...
Mặt đất dâng lên, đám lá thông li ti trở thành những cành cây lờm xờm, những cọng cỏ bỗng lớn phổng lên thành những lùm cây con. Cái mắt cá sưng húp nẹp cây của Karen giờ nom dày cui như những thân gỗ căm xe[2].
Tôi điếng hồn nhìn cánh tay mình nhỏ đi, quăn queo lại như tờ giấy rụi tan trước ngọn lửa. Các ngón tay của tôi rụt lại rồi biệt dạng.
Cơ thể tôi đuỗn ra, tròn trục. Lúc này nó thật khổng lồ so với tay chân của tôi. Đầu tôi cũng teo dần. Tầm nhìn của tôi trở nên méo mó vì đôi mắt sát rịt lại nhau. Đột nhiên, một đường gờ sắc cạnh u cộm lên dọc theo lưng tôi - đó là xương sống của sâu bướm.
Thân trước tôi hiện ra một hàng chân tí hon, còn hơn cả ghê tởm nữa! Nhìn tôi chẳng khác nào một tên Taxxon! Ba cặp chân tí teo, nhọn hoắt phụt ra từ ngực, thêm bốn cặp chân nữa lòi ra từ bụng, nhìn khác hẳn những cặp chân mọc ra trước đó. Hai chân người của tôi dính tịt vào nhau, thình lình mút tôi vào trọn trong cơ thể sâu.
Tôi muốn khóc òa. Chuyện biến hình đã luôn kinh khủng rồi, biến hình thành một con sâu gớm ghiếc và biết rằng mình sẽ ở đó suốt quãng đời còn lại thì...!
Tôi cảm thấy như có ai đó siết chặt dây khắp cơ thể mình - kiểu như gói bánh ấy! Tôi nhìn xuống và trợn mắt thấy thân xác nần nẫn màu xanh lá cây và vàng của mình bị chia thành hàng chục ngấn, nấc. Tôi đổ sập về phía trước, chới với. Một cú rơi vô tận. Giờ thì tôi chỉ còn dài cỡ tấc rưỡi và vẫn đang tiếp tục co rút.
Tôi thấy vô số lá thông to như ống điện thoại chen chúc nhau lao rầm rập về phía mình. Một con cánh cam bò ngang qua, trông nó bự như một chú cún. Một vệt màu hỗn độn - hoa, bầu trời, mầu mắt Karen trộn lẫn vào nhau. Sau đó, tôi chẳng còn thấy gì nữa.
Tôi đáp xuống cùng với một tiếng "bốp"!
Những hàng chân của tôi cảm nhận một luồng chấn động nhẹ. Vẫn chưa hết choáng váng, tôi cảm thấy phần miệng mình động đậy. Tôi biết trí não thô sơ của sâu bướm đang tràn vào chiếm cứ trí não tôi. Nó hấp tấp, vội vàng. Nó đói ư? Không, nó cần phải làm một cái gì đó khác nữa. Tôi có thể kháng cự lại trí não của sâu bướm. Nhưng để làm gì chứ?
Hoàn hình! Hoàn hình!Tôi thét lên. Đừng làm nữa!Tôi van vỉ mình.
Nhưng giờ đã trễ rồi. Nếu tôi hoàn hình, Karen sẽ cho là tôi phá vỡ thỏa thuận. Vả lại, trong khi trở lại hình người, tôi rất yếu ớt, dễ bị tấn công.
Tôi khóc lặng, cầu xin, van nài.
Nhưng không ai đáp ứng.
Tôi cô độc - cô độc hơn bất cứ con người nào từng cảm thấy. Tôi đã tự nguyện chui vào lốt một con sâu bướm, và con sâu đó đang lù đù bò lên một cuống hoa nó không trông thấy.