← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Chúng tôi bay lướt qua đầu những tên Mượn xác - Người, những tên giấu mình trong lốt cảnh sát bang.

Tôi thấy những tên Mượn xác-người sợ xanh mặt trước lời truyền ý nghĩ đột ngột. Chúng đồng loạt vừa đảo mắt láo liên vừa lên đạn.

Tôi đắng họng. Nhưng khoan đã, tôi nhận ra Aftran vừa nói "tụi Andalite" - vậy là nó đã dối đồng bọn...

Chúng tôi đáp xuống cạnh Karen. Cô bé đã tìm cách bò sâu vào đồng cỏ. Như vậy vô tình cô bé đã chạy xa khỏi bọn Mượn xác đang lùng sục.

Phải mất nhiều giờ sau may ra chúng mới tìm được cô bé. Các bạn tôi chắc cũng bị chậm bước vì phải đánh nhau với tụi Mượn xác-Người. Lại thêm bạo lực. Lại thêm đổ máu. Vô nghĩa quá chừng.

Aftran bài xích. Trong lốt ó biển Aftran đang đậu cách Karen nửa mét. Karen đã thôi khóc mà nhìn tôi trân trối. Tôi, hay chính xác hơn là tôi-vật-chủ-của-Aftran, bắt đầu hoàn hình. Mặt Karen thoáng vỡ lẽ. Cô bé biết tôi là ai và cái gì đang ở trong đầu tôi.

Karen cố quay đầu chạy, nhưng cái mắt cá sưng quật cô bé ngã xuống ngay tức thì. Cô bé nằm lẫn vào cỏ, tay túm chặt một nhúm hoa dại màu vàng.

tôi la.

Nhưng tôi đâu có còn kiểm soát được chính tôi nữa. Tôi bất lực nhìn vào cơ thể của chính mình, thấy bàn tay mình vươn ra và hùng hổ tóm lấy Karen.

Cô bé la khóc, dùng những nắm tay nhỏ xíu đấm tôi thùm thụp. Một tay tôi gạt các cú đấm đi, tay kia quặp lấy đầu cô bé kéo tai bé sát vào tai mình.

Tôi muốn khóc, nhưng không thể. Tôi muốn an ủi cô bé nhưng chẳng thốt nổi nên lời.

Tôi giữ rịt lấy Karen. Tên Yeerk Aftran chuồi ra khỏi tai tôi và bò qua tai Karen, vài phút sau, tôi dần dần lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình.

Tôi đã có thể xoay mắt, di chuyển chân theo ý mình và ngay khi điều khiển được đôi tay, tôi bất giác hẩy mạnh Karen ra. Mẩu cuối cùng của tên Yeerk, cái chót đuôi của một con sên xám xịt như cục thịt phụt vào đầu Karen.

Tôi ngồi phệt xuống, đột nhiên cảm thấy kiệt sức và bải hoải đến nỗi không thể chạy, không thể biến hình hay suy nghĩ được nữa. Tôi chỉ muốn khóc thét.

Giọng Karen vang lên. "Bạn mi và người của ta sẽ tìm ra chúng ta."

"Thì sao?" Tôi hỏi.

"Có điều họ sẽ không tìm ra chúng ta trong vòng hai giờ nữa."

"Mi đang toan tính điều gì vậy?" Tôi hỏi và ngước lên, bỗng nhận ra mặt Karen đầm đìa nước mắt. Nước mắt của Karen, nhưng lại là Aftran, tên Yeerk đang khóc. "Mi nói coi ta nên làm gì?" Karen gằn giọng mặc dù đang nước mắt chan hòa. "Andalite hay loài người cũng chẳng khác gì nhau: cả hai đều là những giống loài bậc cao, kiêu hãnh và hay lên mặt. Bọn mi đều sống trên những thế giới tươi đẹp. Bọn mi có tay chân, có mắt, có tự do, có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn. Bọn mi ghét bọn ta vì bọn ta cũng muốn những thứ như thế chứ gì?"

“Tụi ta không thể giúp ngươi biến thành hình dạng người như ngươi muốn được. Tụi ta sinh ra đã có mắt mũi, tay, chân rồi. Còn ngươi sinh ra thì như… như ngươi thôi.”

“Sên!” Karen hét lên.“Đó là cái tên mà tụi mi đặt cho tụi ta phải không? Sên! Giống như một loài vật nhớp nhúa, chèm nhẹp bò lổm ngổm bên lề đường sau mưa, là một thứ mà tụi mi sẵn sàng dẫm đạp lên và thốt lời‘Xì, gớm quá!’”

"Mi là Yeerk, ta không thể thay đổi được điều đó. Mi cũng không thay đổi được. Thế là mi liền bắt các loài khác làm nô lệ để mi được tự do. Liệu có công bằng không khi mi bắt Karen làm nô lệ chứ. Ta không cần biết mi là Andalite, Yeerk hay loài người. Nhưng như thế là sai, rất, rất sai."

Karen nhìn tôi và gật đầu. "Ừ, ta biết."

Nó nhún vai và nhìn xuống đất. Rồi nó cúi xuống và nâng lên một chiếc lá cho tôi thấy: Một con sâu bướm dài chừng ba phân đang lủng lẳng nơi cuống lá. Con sâu bướm đã nhoi hơn nửa ra khỏi cái kén nhộng - bộ da bao quanh nó như một chiếc vớ bị tụt xuống chân.

"Ta là như thế này đây." Karen ngậm ngùi. "Một con sên không vỏ. Một con sên. Cái sinh vật nhỏ tí này sống như thế nào thì bọn ta cũng phải sống như thế ấy, khi không có vật chủ."

"Ta... ta rất lấy làm tiếc," tôi lí nhí nói.

"Mi yêu cầu ta phải trở lại làm kiếp sâu bọ. Một đòi hỏi quá cao đấy, Cassie.Mi nói mi có thể thiết lập nên hòa bình thanh thản giữa chúng ta, chỉ giữa mi, ta và Karen. Mi nói chúng ta sẽ là những kẻ khởi đầu. Thế rồimi đòi ta phải từ bỏ tất cả mọi thứ, trong khi mi vẫn yên lành sống tiếp cuộc đời tươi xinh, sống giữa sự nguy nga, rực rỡ này sao?"

Tôi chỉ còn biết lắc đầu. Tôi không biết điều đó ngụ ý gì. Tôi không đồng ý với tên Yeerk chăng? Không phải, đó là sự thật mà.

"Vậy ta hỏi mi, Cassie," Karen nói bằng giọng êm ái của bé gái nhỏ. "Mi sẽ từ bỏ cái gì nếu ta từ bỏ tất cả mọi thứ?"

"Ta... ta có thể..."

Karen cẩn thận đặt nhẹ con sâu bướm đang nở giữa chừng lên tay tôi. "Hãy thâu nạp ADN của nó và chui vào đó đi. Cassie."

"Không," tôi thảng thốt.

"Mi bắt ta phải trả cái giá quá đắt để trả lại tự do cho Karen. Vậy mi có trả cái giá giống vậy mà trở thành cái loài nhỏ tí này không? Mi có chịu ở trong lốt biến hình đó trong hai tiếng dưới sự giám sát của ta không?"

"Nhưng... tôi có thể mắc kẹt trong đó mãi mãi!" Tôi kinh hãi đáp.

"Đúng thế."

Tôi không thở nổi nữa. Tim tôi đập đùng đùng mà như muốn ngưng lại. Tôi không thể thấy cái gì - cả gương mặt Karen lẫn con sâu bướm.

"Bảo người khác làm thì dễ hơn nhiều há, Cassie?" Karen móc mỉa.

"Đó là cái bẫy," tôi lảm nhảm. "Mi lừa gạt ta rồi sau đó thì cười nhạo và đi mất."

Karen lắc đầu. "Mi biết chuyện nhiều hơn thế cơ mà. Mi có quyền năng biến hình.Vật chủ như mi có giá trị ghê gớm lắm. Visser Ba là gã Yeerk duy nhất biết biến hình. Nếu cộng với cơ thể của bạn bè mi nữa thì sao? Vô giá! Ta sẽ nổi danh là tên Yeerk bắt được Hội Animorphs. Họ sẽ cất nhắc ta lên làm phó - Visser mấy hồi. Ta sẽ có tất cả, sẽ có một sứ mạng lớn lao, sẽ được chọn vật chủ. Mi nghĩ ta lừa cho mi kẹt trong lốt một con bọ ư? Ta phải từ bỏ tất cả trong khi mi chẳng mất gì cả sao?"

Tôi run rẩy nhìn xuống con sâu bướm. Cây. Cỏ. Bầu trời. Hoa. Vạn vật xung quanh là tất cả những gì tôi rất đỗi yêu quí, thế mà tôi vẫn chưa hiểu hết được nó tuyệt diệu cỡ nào, cho đến giây phút ấy. Để cứu cha mẹ, bạn bè, toàn bộ thế giới, tôi sẽ phải mất tất cả những thứ đó!

Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu tập trung thâu nạp ADN của con sâu bướm vào máu mình.