CHƯƠNG 3
Tụi tôi ngồi đợi bên ngoài quán Burger Kingdưới phố. Chỉ bốn đứa tụi tôi thôi. Ax thì hơi dễ bị lộ, vả lại tụi tôi hổng cách chi an tâm nổi khi ảnh ở dạng người tại nơi nào đó gần với mỡ và muối. Tobias thì đang bận thám sát ngôi nhà của David.
Lúc này màn đêm đã phủ xuống, nhưng ánh sáng vẫn còn nhiều: ánh sáng từ đèn xe qua lại, ánh sáng mờ ảo từ bãi đậu xe bên kia đường, và ánh sáng từ tấm bảng đèn to đùng của quán Burger King.
Trời se lạnh, vì vậy cả bọn đều mặc đồ ấm. Đó cũng là vấn đề đấy, vì nếu tụi tôi phải biến hình thì dễ chừng sẽ rách mất tiêu đám quần áo nặng nề đó.Do đó tụi tôi vạch ra một kế hoạch. Hai đứa trong bọn - một trai, một gái - sẽ phải ở lại. Tụi tôi sẽ giấu quần áo ấm trong nhà vệ sinh, rồi thì hai đứa ở lại giữ đồ...Phiền phức thật, nhưng không thể nào biến hình cùng với đồ mặc bên ngoài được.
“Ai bốc trúng khúc khoai tây chiên ngắn hơn thì ở lại nha,” tôi nói và bẻ hai khoanh khoai tây chiên ra làm đôi, đặt một khoanh ngắn và một khoanh dài trong lòng bàn tay.“Rồi đó, Jake, rút khoai tây đi.”
Nó rút phải khoanh ngắn.
“Coi bộ tui phải đi rồi, còn bồ thì ráng trực toa-lét, coi đồ cho tui nha.” Tôi hớn hở nói.
Rachel cũng rút trúng một khoanh dài.Nhỏ thắng, hay thua gì đó, tùy quan điểm của bạn.
"Bồ với tui, Xena," tôi nói.
Rachel nhướng mày lên với tôi. "Nè, nếu tui là Xena, thì bồ là cái quái gì hả?"
"Dĩ nhiên là Hercules rồi."
"Tui nghĩ bồ là Joxer thì đúng hơn. Không phải là cái tay mít ướt chán thí mồ thường hay láng cháng quanh Xena sao?"
"Được rồi, đấu nè." Tôi chống cùi chỏ lên bàn, thẳng cánh tay lên đúng tư thế vật tay. "Chơi đi. Tới luôn, một trận thôi để phân thắng bại một lần và mãi mãi luôn nè."
Jake ngáp. "Có cần kiếm một đôi bọ cạp sống đấu với nhau để gây hứng thú hơn không hả?"
Rachel toét miệng cười và dựng cùi chỏ kế tay tôi. Tụi tôi ngoắc cổ tay vào nhau. Tôi đè qua, nhỏ đè lại. Và rồi…
"Úi da!" Tự dưng đầu gối tôi đau nhói.
Không đầy một giây sau tay tôi đổ vật xuống bàn.
"Bồ đá tui! Nhỏ đá tui dưới bàn! Jake, coi nhỏ em bồ đá tui kìa!"
Rachel cười. "Ai quan tâm bồ thắng cách nào miễn là bồ thắng cuộc chớ?"
Cassie tròn xoe mắt: "Rachel, không tin được bồ luôn đó. Không, chờ chút, có chớ, dám lắm!"
"Trời ơi, chỉ hai đứa tụi bồ đi làm nhiệm vụ thôi á?" Jake thốt lên. "Thay vì hai đứa Ngu và Ngu Hơn thì giờ là một cặp Điên và Điên Hơn."
Rachel và tôi nhìn nhau và cả hai phá ra cười.
"Điên và Điên Hơn," Rachel lặp lại, cười ngặt nghẽo như điên.
"Đúng rồi, nhưng tụi mình là đứa nào với tên nào đây ta?"
Tôi chợt ngước lên và thấy một tên nhóc đang tiến đến. Hắn cầm theo một cái bịch đựng bánh mì.
Lập tức tôi hết muốn cười.“Erek” tôi thì thào với Jake.
Erek King là một thằng nhóc học cùng trường tụi tôi. Ít nhất là trông bề ngoài cậu ấy cũng giống vậy, cư xử và nói năng y hệt. Nhưng mọi bộ phận trên người Erek bạn thấy đó chỉ là một hình chiếu. Người thật của Erek nằm bên dưới cái hình chiếu đó. Người thật của Erek là một người máy.
Erek là một người Chee, một giống loài người máy rất rất lâu đời được tạo ra bởi một loài khác đã tuyệt chủng từ lâu - người Pemalites. Người Chee hổng thể thực hiện bất kỳ một hành vi bạo lực nào, dù họ có sức mạnh kinh hồn. Nhưng họ ghét bọn Yeerks và thích loài người. Hay đúng hơn là họ thích chó, và họ thích loài người vì người cũng thích chó.
Lại một câu chuyện dài khác.
Chốt lại là người Chee cùng cánh với tụi tôi và có khả năng dò la tin tức của bọn Yeerks khá siêu.
“Chào Erek” Jake nhẹ nhàng lên tiếng.
Rachel gật đầu, còn Cassie thì mỉm cười.
“Chào các cậu, có gì mới không vậy?” Erek hỏi, giọng điệu y hệt một tên nhóc bình thường, chẳng giống một người máy cổ kính đã từng góp sức xây dựng nên mấy chiếc kim tự tháp chút nào.
“Chẳng có gì nhiều,” tôi nói, chặn ngang lời Cassie trước khi nhỏ kịp giải thích tụi tôi gặp chuyện gì. Tụi tôi cũng tin cậy người Chee lắm chứ, nhưng nói lộ ra những thông tin nhiều hơn mức cần thiết thì phỏng có ích lợi gì?
Bản tính tôi vốn hay nghi ngờ mà.
“Còn cậu thì sao hả Erek?”Jake hỏi.
Erek lôi bánh mì ra ngoạm một miếng bự, nhai nhồm nhoàm.Tôi biết thừa là thực tế thức ăn chỉ đơn giản là bị tiêu huỷ trong cơ thể người máy của Erek mà thôi.
"Không pho mát à?" tôi hỏi cậu ấy.
Cậu ấy lắc đầu và toét miệng cười. "Mình đang cố gắng giữ eo."
"À, đúng rồi. Cậu muốn sống lâu cỡ, xem nào, chừng một tỷ năm chắc?"
Erek lại cười lớn. Rồi cậu ấy bỏ miếng bánh mì xuống. "Có chuyện lớn rồi đó.Chưa ai biết gì về chuyện này cả. Sẽ không có thông cáo báo chí gì đâu cho đến khi xong việc. Vì lý do an ninh thôi".
“Chuyện gì vậy?” Rachel háo hức hỏi, chồm cả người về phía trước.
"Ồ, hổng có gì quan trọng lắm đâu,"Erek nhũn nhặn nói."Chỉ làmột cuộc họp cấp cao ở ngay thành phố này. Các tổng thống và thủ tướng của Anh, Pháp, Nga, Nhật Bản, Đức và Hoa Kỳ sẽ đến đây để bàn bạc các vấn đề ở Trung Đông.”
“Xời ơi,” Rachel ra vẻ coi thường.“Vậy thì sao nào?”
"Mục tiêu quá đỉnh còn gì," Cassie nói. "Các vị lãnh đạo cấp cao của 6 nước hùng mạnh nhứt hành tinh? Tập hợp cùng lúc ở cùng một nơi? Ngay đây á, nơi mà bọn sên Yeerk đang xâm lăng dữ dội nhứt á?"
Jake xán lại gần Erek.”Cậu có lý do nào đó để tin rằng bọn Yeerk đang mưu tính bắt cóc mấy vị này phải không?”
Erek gật đầu.”Kế hoạch của chúng đang được triển khai. Tổng Thống và thủ tướng các nước bắt đầu đến từ ngày mốt. Họ sẽ được bố trí ở khách sạn Marriott khổng lồ, gần bờ biển.”
“Đó sẽ là một cơ hội,” Cassie trầm ngâm nói.“Nếu tụi mình tiếp cận được các nhà lãnh đạo này, chứng minh với họ chuyện gì đang xảy ra… thì bọn Yeerk sẽ bị lật tẩy.”
“Còn nếu bọn Yeerk biến những vị này thành các vật chủ của chúng, thì coi như tụi mình tiêu.” Tôi nói.
“Có một rắc rối lớn,” Erek nói.
"Một thôi à?" Tôi thắc mắc.
"Rồi, thì nhiều rắc rối lớn, và một cái rắc rối bự chảng," Erek nói, không hề tạo hình chiếu giả nụ cười.“Một trong các nhà lãnh đạo đó đã trở thành vật chủ rồi.Bọncậu chỉ cần tiếp cận sai người là…”
Cậu ta bỏ lửng câu nói.
"Cậu hổng biết là ai đã Bị Mượn Xác, đúng không?" Jake hỏi.
Erek lắc đầu. "Nếu chúng tôi biết, thì đó là rắc rối lớn, không tới mức bự chảng."