CHƯƠNG 4
Erek bỏ đi, để lại bốn đứa tôi ngồi chết lặng ở đó. Không đứa nào muốn nghĩ về một thế giới nơitổng thống Mỹ và các vị chóp bucủa hầu hết các cường quốc là nô lệ của bọn Yeerk.
Bằng mọi giá phải chặn bàn tay chúng lại!
“Thôiđược, làm từng việc một đi,” Jake nói. ”Tụi mình phải giải quyết vụ chiếc hộp xanh trước đã.”
Bất chợt tôi cảm thấy vật gì đó xẹt qua đầu. Tobias sà xuống đậu ngay lên chữ“R” của dòng chữ Burger King trên bảng hiệu.
Tobias thông báoNhào vô rồi ra. Mình đáng lẽ đã tự làm rồi, nhưng bồ nói là phải báo cáo lại.>
Jake gật đầu giống như đang gật đầu với tôi. Nói bằng kiểu truyền ý nghĩ chỉ thực hiện được khi ở trong lốt hình biến. Tobias nói kiểu đó được. Tụi tôi thì không.
Tobias nghinh mỏ lên, nhìn trừng trừng.
Jake nhẹ giọng“Thôi tụi mình giải quyết cho xong vụ cái hộp đi. Rachel, Marco? Tới phiên mấy bồ rồi đó!”
Tôi và Jake bước vào tiệm Burger King, giả tảng như khách mua đồ, rồi quẹo vô phòng vệ sinh nam. Đó là một ngăn đơn nhỏ. Hổng có ai khác cả. Tụi tôi chốt cánh cửa.
Tôi cởi áo khoác ra và dặn Jake.“Đừng làm mất áo này nha. Có Steve Young ký tên ở trển đó”.
“Marco à, chữ ký đó đã gần hai năm rồi, và từ hồi đó đến giờ bồ giặt áo đâu phải chỉ một lần. Chữ ký mờ câm rồi mà…”
"Tui đâu có nói là chữ ký còn nguyên đâu, phải không? Tui nói là cái áo đã được ký tên lên trển. Nó có giá trị tình cảm mà."
Jake nhìn quanh mấy bức vách xỉn màu. "Ừm, phần đời hấp dẫn nhứt là làm siêu nhân hén."
"Đúng, mà có quái gì đâu trong mấy phòng điện thoại công cộng bự đó mà Siêu Nhân cũ cứ bước vào thay đổi lốt hoài hả?"
"Bồ biết không, tui vẫn không quen được với tay đóng Siêu Nhân mới," Jake nói.
Tôi bắt đầu tập trung vào lốt hình biến. Đây là công chuyện chuyển thư đường không. Giờ của Chim. Nhào vô qua đường cửa sổ, quắp cái hộp rồi nhào ra liền tức thì. Hổng vấn đề gì ráo trọi, như Rachel từng nói. Chả có quái gì đáng lo cả nếu so với cái tin động trời mà Erek mới báo cho tụi tôi.
Tôi đã quá quen thuộc với lốt hình biến, một con ó biển. Ó biển cùng họ với diều hâu. Thường tụi ó biển sống gần mặt nước và ăn cá. Rất hiếm khi tụi nó la cà trong phòng vệ sinh nam ở tiệm Burger King.
Tôi tập trung suy nghĩ và bắt đầu co rút. Cái bồn tiểu tự nhiên nằm ngay tầm mắt và Jake thình lình cao vọt lên một cách khác thường.
Cộc! Cộc! Cộc!có tiếng gõ cửa.
“Có người trong này!” Jake cao giọng nói, tôi tiếp tục biến hình.
Da tôi chuyển sang màu xám.Màu như một viên phấn dính sình vậy. Như thể tôi bị chết ươn vài tuần rồi á. Nói thiệt với bạn là rất bực mình khi phải đứng ngó xuống và thấy làn da của mình đổi màu xám ngoét. Nhưng cũng không bực bằng khi đám lông bắt đầu lốm đốm xuất hiện như mấy đường kẻ nguệch ngoạc và rồi thì một mớ như vảy bong ra.
Các ngón tay của tôi giãn ra, dài thuộtso với phần còn lại của cánh tay và bàn tay. Chúng vừa kéo dãn ra, vừa trồi ra khỏi làn da và trở thành mấy lóng xương khô trần trụi kiểu xương chim.
"Eo ôi!" Jake thốt lên, ráng cười nhưng mặt lộ vẻ ghê sợ. "Coi kìa, cái này mới à nha!"
"Chúa ơi, tui hổng muốn thấy lại lần nào nữa đâu á!" Tôi nói.
Biến hình thiệt hổng cách chi đoán trước được. Mọi thứ chả tuần tự gì ráo trọi. Nó toàn tới đủ các bước bất ngờ, kỳ cục, hoàn toàn hổng có gì là dễ coi chút nào.
Cái món xương trần lộ ra là mới hẳn. Và cực kỳ, cực kỳ không đẹp chút nào hết.
Cộc! Cộc! Cộc! Cộc! Cộc!Lại có tiếng gõ cửa.
“Có ai trongđó không?” Một giọng đàn ông cất lên.
“Cóđấy, có người trong này” Jake hét lại“Bố khỉ!”
“Ra ngay!”
“Sao cơ?” Jake hỏi.
Đúng lúc đó cặp môi tôi đã chuyển thành chiếc mỏ cứng.
“Mấy đứa nhóc tụi bay vô đó chích choác hả?”
“Đâu có!” Jake nhìn xuống tôi vẻ sốt ruột“Lẹ lên đi.”
“RA KHỎI ĐÓ NGAY LẬP TỨC”
Lại thêm một giọng nói mới đầy uy quyền, tôi nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ.
“Ngưng biến hình đi!” Jake thì thào “Đứng thẳng lên và đừng nói gì hết”.
Tôi đứng đực ra đó trên những cái chân đầy vuốt, khoảng chín chục phần trăm đã là con ó biển. Jake chùm cái áo khoác lên người tôi, lồng phần mũ lên đầu tôi và thắt dây lại.
Cánh cửa bật mở. Người quản lý và một cậu nhóc trong đồng phục của tiệm Burger King đứng đó, lom lom nhìn tụi tôi.
“Emđang giúp em trai của em đi vệ sinh,” Jake vỗ vỗ lên vai tôi.
Hai người nọ nhìn xuống tôi đang đứng trong bộ áo khoác lùng nhùng, bự đến mức xếp thành lớp dưới cặp chân đầy những vuốt của tôi. Hai cánh tay tôi rũ xuống lủng lẳng.
“Em của chú nhóc hả?” Người quản lý hỏi.“Nhưng cái áo khoác sao rộng thế?”
“Ấy, cái áo khoác đó được Steve Young ký tênlênđấy!” Jakenói. Như thể đó là một lời giải thích hợp lý.
“Mặt nó sao ngộ quá!” Cậu nhóc thốt lên.
Jake quàng tay quanh tôi như che chở,“Tommy, emđừng nghe họ nói,” nó thì thào, giọng ra vẻ ấm ức.“Mặt em chả sao đâu! Tin anh đi, nó không sao đâu mà! Các bác sĩ bảo rằng rồi ngày nào đó nó sẽ trở lại bình thường thôi.”
“Này, tớ không có ý…” cậu nhóc thanh minh.
“Sao thế?” Người quản lý hỏi, giọng quan tâm.“Em của chú nhóc bị bệnh gì vậy?”
Jake ngớ ra“Ơ…”
tôi thì thào nhắc nó bằng ngôn ngữ ý nghĩ.
“Beakanoma,” Jake nói.
tôi giải thích.
“Bệnh này, ơ… làm miệng sưng lên, trông như là mỏ chim,” Jake lặp lại.
tôi nhắc tiếp.
“Im cái miệng dùm đi,” Jake thì thào.
Jake kéo tôi chuồn lẹ ra khỏi phòng vệ sinh,đi nhanh hết mức trong khả năng tôi có thể bước bằng mấy bộ móng vuốt chim với áo khoác lùng nhùng trùm lên người.