CHƯƠNG 1
Tôi tên là Rachel.
Tôi đang chìm trong một giấc mơ quái dị - thấy mình đang hăng say thử quần áo tại một cửa hàng quen.Chỉ có điềuchị bán hàng cứ đem tới cho tôi những cái áo đầm nhỏ tí tẹo.
Tôi hỏi chị ta,“Này chị, bộ chị nghĩ mấy cái thứ đồ này em bận vừa sao?”
Chị ta đáp,“Thế nhưng cửa hàng chúng tôi không có thứ nào vừa với cỡ người của em cả.”
Bực quá tôi gắt.“Hổng lẽ cái cửa hàng bự như vầy mà chẳng có bộ nào cỡ ba trăm mười hai à?”
Ờ mà chờ chút coi, tôi chột dạ. Mình đâu có mặc đồ“sai” ba trăm mười hai. Nhưng chợt nhìn vào tấm gương lớn treo trên tường, tôi giật bắn người: tôi đang ở trong lốt voi.
Vậy mà tôi vẫn cứ phình, phình mãi ra - bự, bự lên nữa. Cái thân voi bành ky của tôi đang ép người ta vào tường, sàn và trần nhà.
Bất giác tôi nhìn xuống.
Úi! Ngay dưới cái bụng voi nhăn nheo là một hình hài bé xíu mặc chiếc áo lạnh có mũ trùm màu cam.
“Ối, trời ơi! Nó đè chết Kenny rồi!” Aiđó rú lên.
“Aaaaahhhh!” Tôi rống vang.
“Hay em tới quầy Trang Phục Nữ Sinh ở lầu hai xem sao,” chị bán hàng gợi ý.“Nhưng nhớ đừng đi bằng thang máy nha.”
Nói đoạn chị ta cúi xuống và chọc những móng tay nhọn hoắt vào tôi. Nhói quá, tôi điên tiết hẩy chị ta ra. Nhưng ngay khi vừa bị tôi xô, chị ta không còn là người bán hàng nữa.
Chị ta đã là một con chim!
“Aaaaahhhh!” Tôi ngồi bật dậy.
Kìa, trong bóng tối phòng tôi, một con chim xám to đùng đang lướt lùi lại và đậu lên bàn học.
“Tobias hả?” Tôi thì thầm mà tự dưng ruột quặn lên. Không phải là diều hâu đuôi đỏ! Con chim nọ cũng thuộc họ diều hâu nhưng lông lại trắng và đen.
…ờ… mất tích rồi. Còn Hoàng tử Jake đang gặp nguy hiểm.>
Tôi hất tung cái chăn ra, nhảy tọt xuống đất, đôi chân trần lạnh thốn lên.“Cái gì?”
Tôi tỉnh hẳn - không những tỉnh như sáo mà còn sôi máu lên nữa. Tôi lật đật chộp chiếc gối ôm nhét xuống dưới chăn, hi vọng mẹ tôi mà vào kiểm tra thì bà sẽ tưởng con gái mình đang ngủ say.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, trời khuya lắm rồi - khuya đến sắp sáng bảnh luôn.
Tôi tập trung biến hình thành cú sừng, trong khi vẫn không ngừng chất vấn Ax.
“Chuyện gì xảy ra vậy, Ax?”
…>
“Đồ sâu mọt! Đồ nhớp nhaáappp.”
Lưỡi tôi rụt lại nửa chừng khi tôi đang lồng lộn nguyền rủa David. Coi vậy mà lại hay, nếu không thì Ax lại cắc cớ bắt tôi phải giải thích những từ ngữ tôi vừa mới thốt ra - lúc này đâu phải lúc để mà giảng giải những từ tầm xàm đó.
Tôi vẫn đang teo rút. Lông cú màu nâu đâm ra lủa tủa trên người tôi. Mới đầu chỉ là những nét chấm phá, sau là những hình xăm trên da dị hợm, và cuối cùng biến thành bộ lông cú hẳn hoi.
Ax kể.
“Tấn công ai?” Tôi cộc cằn hỏi.“Tấn công Jake hay David hay cả hai?”
…>
tôi hét.
Tôi quạt cánh đậu lên bậu cửa sổ.
Tôi đã là con cú sừng chính hiệu - với đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu màn đêm, và đôi tai nghe được cả tiếng chuột chút chít bên dưới cả mười lăm thước.
Ax đáp.… à… rằng… Tobias chết rồi.>
Ruột gan tôi bỗng dưng tê cứng lại. Tôi cứ đậu chết trân ở đó, móng vuốt bấu chặt lấy thanh gỗ nơi ô cửa sổ.
Tobias? Chết ư?
Nếu David đã hại Tobias, tôi nhất định sẽ…
Nhưng dọa nạt thì phỏng có ích gì? Tôi phải hành động. Phải, cả Jake cũng sẽ không để yên đâu. Chính vì thế mà ảnh mới bảo Ax đến tìm tôi.