← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Chúng tôi chạy ùa ra ngoài trời mưa, lúc này nước đã lênh láng hệt như đang ở giữa đại dương.

Thật là một cảnh hỗn độn!

Đèn pin từ trên nóc khách sạn khua loang loáng xuống mọi xó xỉnh. Tiếng súng máy rộ liên tu bất tận. Đội quân áo đen súng lăm lăm trong tay hành quân rầm rập. Những quí ông ăn mặc chải chuốt và những quí bà trang điểm kiêu sa chạy tán loạn, miệng la bài hãi. Tôi nghe cả tiếng trực thăng đang quần thảo trên đầu.

Nổi bật lên trên cái nền rối rắm ấy là đám voi và tê giác đang xô ầm ầm vào bất cứ thứ gì có thể xô được.

Tiếng sấm dội loảng xoảng vào các cửa sổ. Mưa biến mọi thứ thành bùn nhoe nhoét. Cứ vài giây, ánh chớp lại nháng lên soi tỏ toàn bộ cảnh tượng nhốn nháo.

Kể ra cũng vui đấy chứ. Nếu như không có cái vụ người ta đang nã đạn vào tụi tôi.

Tôi nhắm tới một ngôi nhà còn nguyên vẹnở bên cạnh và gọi Marco.

Tôi chỉ dẫn.

Rầm!

Tôi nói.

Tôi tông mạnh vào cái lỗ trên bức tường do Marco đã tạo ra. Lần này bức tường đổ sập dễ dàng.Chỉ hai cú huých, bức tường đã đổ sụp xuống như bánh tráng khô.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Bốn viên đạn ghim vào đầu tôi một lúc. Trời ạ, đau hết biết, đau như bị búa bổ vậy.

Tôi lùi xa khỏi đội bảo vệ gồm những người đàn ông trông nghiêm nghị và quả cảm. Có ba người cả thảy. Đằng sau họ, trông rất bí ẩn, là người đàn ông quyền lực nhứt Hành Tinh.

Tôi thề tôi phải đấu tranh lắm với mong muốn kỳ cục được cất tiếng chào, "Thưa ngài, rất hân hạnh được gặp ngài!"

Máu bắt đầu rỉ rả xuống mặt tôi. Tôi cảm thấy quay cuồng, xây xẩm. Rõ ràng mấy viên đạn đã tàn phá cái gì đó trong đầu tôi rồi.

Tôi lùi lại, kéo theo một ít vôi vữa và mấy thanh gỗ vụn. Cái thân voi bành ki của tôi đụng trúng một người lính đang tụt khỏi sợi dây thừng hình như từ trên trời thòng xuống. Có tiếng trực thăng phành phạch phía trên. Thêm nhiều dây thừng được thả xuống và thêm nhiều lính áo đen tuồn theo.

Những anh chàng áo đen này được trang bị tận răng. Đã đến lúc phải rút thôi.

Tôi hét vào bóng tối.

Jake la lên với cả bọn.

Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!

Súng tự động khai hỏa. Tôi cảm thấy cẳng chân mình trúng đạn.Tôi hét.

… mình chưa gặp được Tổng Thống,> cậu ta phàn nàn vẻ tiếc rẻ.

Tụi tôi quay lại, chạy trở ra những giàn mắt cáo bẹp dúm, những bụi cây xơ xác và hiện trường hoang tàn đổ nát. Tụi tôi chạy ào ra bãi biển gió lồng lộng và ướt át.

Bất thần một người đàn ông lảo đảo hiện ra trước mặt tôi. Mình mẩy ông ta lấm lem đầy bùn, chân ngập trong cát đến tận mắt cá. Gương mặt ông ta vô cùng giận dữ. Đó là Tony, Trưởng ban Lễ tân của Nhà Trắng.Ngoại trừ rằng tụi tôi biết Tony đã bị Visser Ba thâu nạp để sử dụng như một lốt hình biến.

Căn cứ vào nét tức tối đến méo mó trên gương mặt“Tony” thìđây ắt hẳn là Visser Ba biến hình.

Như một luồng điện xẹt ngang, ánh mắt tôi và hắn giao nhau, nảy lửa. Hắn biết tôi là ai và tôi cũng biết hắn là thứ gì.

Tôi nói.

Tôi nhào vào hắn nhưng lại chệnh choạng vì những viên đạn găm vào cẳng chân đau nhói. Visser Ba nhảy lùi lại. Biết tôi không thể bắt kịp, hắn nhảy đổng lên, thét bù lu bù loa.“Andalite khốn khiếp! Tao mà bắt được mày, tao sẽ bắt mày phải van xin được chết!”

Không rảnh để ngồi tiếp chuyện vui vẻ. Hơn nữa, tụi tôi cũng hổng có ý định nói chuyện với bọn Yeerk. Tụi tôi hổng muốn chúng nhận ra tụi tôi hổng phải là Andalite.

Chạy vùi trong cát, tôi thấy đám bạn cũng đang hối hả chạy. Có đứa bị thương te tua, có đứa hầu như chẳng sứt mẻ gì. Tôi bỏ mặc Visser Ba đó, ráng lê lết chạy trên ba cái chân còn lành lặn. Chúng tôi chạy về phía mép nước, đạn vẫn đang đuổi rát theo, cắm ghim vào cát như mưa.

Ngay khi vừa đụng mí nước, tôi hoàn hình liền. Những viên đạn chì tự bật tung ra, rơi lõm tõm xuống biển.Nhưng ngay cả nếu chúng không rơi ra, những vết thương chúng gây ra cho tôi rồi cũng sẽ tự lành.

Tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi còn sống!Tôi cười khoan khoái, cười phát rồ phát dại. Không còn sợ sệt nữa, trong tôi dậy lên niềm vui sướng điên cuồng vì đã trốn thoát suôn sẻ.

Tobias thắc mắc.

Tôi nói,