CHƯƠNG 14
Thiệt tội nghiệp cho Cơ quan Mật vụ và tất cả lực lượng bảo vệ của các nước khác trên bờ biển. Họ phải lúp xúp đội mưa bên trong cái áo trùm pông-sô, dán mắt vào ống nhòm xuyên màn đêm. Mới phút trước chỉ có sóng biển và chớp nhóa, thì ngay phút sau, bãi biển như có một đàn cá voi tự nhiên chui ra khỏi đại dương, kéo nhau vào bờ.
Ý tôi là, họ được huấn luyện để ứng phó với hầu như mọi thứ, trừ việc đối mặt với hai con tê giác và bốn con voi bỗng dưng hăm hở trồi lên khỏi mặt nước.
“Hhhhhrrreeeeyyyaaahhhh!” Tôi tự giới thiệu sự có mặt của mình.
Có tiếng người bật lên thảng thốt.“Cái gì vậy nè?”
Tôi tăng tốc, băng nhẹ nhõm lên bờ dốc thoai thoải. Tôi có khối lực tích tụ trong những cẳng chân to như cột nhà mà…
Tôi phấn khích giơ cao cái vòi lên và rống tiếp.
“Hhhhrrreeee-uh!”
Cả đám tụi tôi cùng lao chạy ùn ùn. Thình lình, ánh chớp lóe lên, tôi thấy nửa tá đàn ông và phụ nữ lóp ngóp ló lên khỏi đường hào sũng nước mưa, trố mắt nhìn bọn tôi.
Chỉ có một người là phản ứng như thể đã tóm được manh mối: hắn giơ súng lên và… bắn thẳng vào tôi.
Bùm! Bùm!
Một tay thiện xạ mà nhắm voi thì làm sao trật được? Nhưng nước mưa tuôn lướt thướt lên mặt anh ta đã làm hỏng cú bắn.
Rõ cái gã đang bắn tôi là một tay Mượn Xác. Suy nghĩ đầu tiên của một người bình thường sẽ là không nên bắn vào một con voi trên bờ biển.
Tôi lao hết tốc lực về phía tay xạ thủ.
Bùm! Bùm!
Một tia lửa xẹt yếu xìu như phiên bản của ánh chớp nháng lên. Lần này tôi cảm thấy viên đạn găm vào vai mình. Cũng chẳng đau gì cho cam.
Nhưng tay xạ thủ không còn dịp bóp cò nữa.
Tôi hạ thấp đầu xuống, huơ cái vòi dài thoòng lên, lập tức tay súng nọ bạt vía, quay đầu chạy mất đất.
Jake nhắc nhở.
Ảnh lo lắng cũng phải. Chúng tôi ở đây là để gây náo loạn và hù dọa tất cả mọi người, chứ không phải để gây thương tích cho họ.
Giờ thì những cảnh vệ khác quyết định nên bắn vào bọn tôi thì hơn. Thế là khắp bãi biển dậy lên tiếng súng đì đoàng, xen lẫn với tiếng la ó, gào thét và tiếng gió rít rú.
Anh Jake gọi.
Marco cười.
Chúng tôi đồng loạt ào lên bãi, hướng đến hai ngôi nhà gần nhất.
Năm mươi mét!
Hai mươi mét!
Bộ chân ngoại cỡ của tôi ngốn ngấu bãi biển, mỗi bước chạy mỗi lún sâu vào cát.
Một hàng bụi rậm hiện ra. Tôi chẳng hay biết những cái gai nhọn đâm quệt đầy hai bên hông voi rộng bát ngát của mình.
Tôi hệt một cái xe thiết giáp đang chạy hết tốc lực! Đôi tai tôi quạt phầm phập trong gió, miệng tôi tru lên điên cuồng như tiếng kèn trumpet, cặp ngà hùng hổ lăm chĩa ra trước như đang tìm cái gì đó để xiên vào.
Tôi tông ầm vào giàn mắt cáo dùng để trang trí và xéo nát nó thành tăm xỉa răng. Rồi đến một bức tường! Tôi chạy tưng tưng, ngả đầu qua bên và dùng vai húc sập luôn bức tường.
Ầ ầm!
Rắc!
Tôi lùi lại lấy đà rồi ào lên phía trước.
 ầm!
Rrắắắc!
Tôi lại lùi ra sau, và lần này không còn tiếng“rầm” nữa, chỉ nghe những âm thanh khô khốc, rít chịt. Đột nhiên, một quầng sáng từ cái lỗ tôi khoét ra ở trên tường chiếu thẳng vào tôi.
Bỗng tôi thấy Marco trong lốt tê giác hùng hục xông lên, và chỉ cần một cú chúi người cậu ta đã lao vút qua cửa.
Những nhân viên an ninh đã vào vị trí chiến đấu. Voi và tê giác chạy lông nhông khắp nơi tạo nên một cảnh tượng tức cười là một chuyện; voi và tê giác tông cửa, húc tường, phá sập nhà lại là chuyện khác.
Tôi chui qua cái lỗ mới mở và nheo mắt lại vì ánh sáng. Xong, tôi nhìn chăm chăm vào Marco và vào một người đàn ông đang bình tĩnh ngôi trên ghế bành.
Ông ta mặc áo sơ mi đại lễ và quần soóc đen, đeo cà vạt và mang giày đen bóng nhẫy. Áo khoác và quần dài của ông ta vắt lên thành ghế. Gương mặt ông ta phảng phất nét gì đó rất quen thuộc - một nhà lãnh đạo uy quyền của thế giới, hẳn vậy rồi.
Vị chính khách ngồi tỉnh queo, vừa điềm tĩnh cầm một cái chai rót một thứ chất lỏng trong suốt vào ly, vừa gườm gườm nhìn tôi và Marco trong lốt voi và tê giác.
Marco phân vân.
Tôi đề nghị.
Đột nhiên, khoảng một tá nhân viên an ninh bận đồng phục ùa vào phòng, súng tự động đầy mình.
Bất ngờ, vị chính khách hét lên câu gì đó cụt lủn bằng tiếng nước ngoài.Không ai bóp cò súng.Ổng khoát tay ra hiệu như muốn bảo tôi và Marco nên ra khỏi đây.
Thế là tụi tôi đi liền.
Hai đứa tôi bươn qua một bức tường khác, sau khi phá sập thêm nửa mái trần.
Đằng sau, vị chính khách phá ra cười khoái trá, như thể tụi tôi đã làm nên một thời khắc cực kỳ thú vị cho ổng vậy.
Tôi đoán nếu bạn nghĩ kỹ lại thì, phải đi loanh quanh với một tá chính khách mà nói về hoà bình chắc là tẻ ngắt. Sau vài ngày như vậy, có lẽ bạn cũng muốn chào đón vài con thú bự chảng, đang gầm gừ tức tối băng qua phòng khách của mình.