CHƯƠNG 18
Về tới nhà, tôi để nguyên cả quần áo ướt nhem, nằm vật ra giường như một quả banh xì hơi. Kiểu này ngày mai chắc khỏi đi học nổi quá.
Gần sáng, tôi mơ màng nghe có giọng ai đó nghèn nghẹn, thê lương gọi mình. Mặc kệ, tôi cứ ngủ tiếp.
Sau đó, Jordan hùng hổ đi vào, đá giường tôi rầm rầm cho tới khi tôi giật bắn dậy.
Tóc dính bết vào mặt, mắt kèm nhèm đầy ghèn, tôi tức khí gầm gừ.“Chán sống rồi hả, Jordan?!”
“Saddler,”Jordan phân trần.
Phải một lát sau tôi mới hiểu ra.“Hử?”
“Tình trạng ảnh tệ lắm. Bác sĩ nghĩ ảnh không qua khỏi đâu.”
À, Saddler, anh họ tôi - và là em họ Jake. Ừ hén! Giờ tôi đã nhớ ra rồi. Ảnh bị thương nặng lắm và vừa mới được chuyển đến bệnh viện nhi đồng gần nhà chúng tôi.
“Chắc anh Saddler không qua khỏi rồi. Chắc ảnh sẽ chết.”
“Trời. Tệ thiệt.” Tôi ráng mở miệng.
“Chị nói được có nhiêu đó thôi hả?”
Phen này thì hết ngủ tiếp được rồi! Tôi ráng ngồi dậy, cố gắng tập trung tâm trí óc hầu kiếm ra câu gì đó hợp lí một chút để nói. Nhưng đầu tôi mít đặc rồi, cứ u u ong ong mãi.
“Anh Saddler sắp chết.”Jordan mếu máo nhắc lại.
Tôi bắt đầu lờ mờ hiểu ra Jordan muốn gì. Nó đang sợ và muốn được tôi vỗ về.
Tôi ngoắc nó lại rồi vừa ngáp vừa nói.“Ngồi xuống đi,” tôi vỗ vỗ tay xuống tấm ra.“Nào cưng. Điều đó thật tệ. Tội nghiệp anh Saddler, ảnh còn quá trẻ. Dì dượng sẽ đau lòng lắm đấy. Chị hiểu em cảm thấy thế nào mà…”
“Trời ơi, ghê thiệt,”Jordan thút thít.“Mới hôm rồi ảnh còn đang chạy xe đạp, thế mà tự dưng bây giờ cuộc đời ảnh sắp chấm dứt rồi. Ôi!”
Tôi gật đầu.“Ừa, đời chẳng công bằng chút nào!”
Jordan tròn mắt nhìn tôi. Hình như nó nhận ra trong câu nói đó dường như có đượm vẻ chán chường, buông xuôi.
“Nghe nè, cưng,” tôi vội trấn an nó.“Chuyện không hay vẫn thường xảy ra mà. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ xảy đến với em, với chị, với Sarah, hay với ba mẹ đâu.”
“Vâng,nhưng cái chính là em thấy kỳ cục quá hà. Ý em là, em thấy em tệ quá đi, khi em dường như là mừng rỡ vì người sắp chết hổng phải là em á. Chị biết không? Giống như là cảm giác xí hụt vậy đó. Nhưng nghĩ vậy là hổng đúng phải không chị. Em phải buồn mới phải. Em cũng thấy buồn. Nhưng mà hổng chỉ buồn không thôi, mà còn cả cảm giác "Ôi, mừng quá, em không chết".Rồi em sẽ lại tự nhủ‘Từ rày trở đi mình hổng bao giờ đi xe đạp ẩu như vậy đâu.’ Chị biết không, cái gã đụng Saddler nói rằng tại ảnh lao ra đường mà không nhìn ngó cẩn thận. Thế là, em lại nghĩ: Saddler chết là tại ảnhngu ngốc vàbất cẩn quá.Nhưng nghĩ vậy cũng lại hổng đúng chút nào.”
"Ờ thì không hẳn đúng, nhưng theo chị thì cảm giác đó cũng có thể là bình thường lắm chứ," Tôi an ủi. "Chị muốn nói là, em không muốn nghĩ chuyện đó có thể xảy đến với em. Vì thế em đâm ra hối hận. Mà nó cũng chả bao giờ xảy đến với em đâu mà. Em trách luôn cái người bị tai nạn. Bởi vì rồi em sẽ khỏi phải nghĩ ngợi rằng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tai nạn đó lại xảy đến với chính em. Thậm chí em có thể phát khùng với chính cái người bị nạn đó nữa kia. Kiểu như là "Sao ảnh dám kéo tôi vạ lây theo cái chuyện rủi ro này? Sao ảnh dám bị tai nạn và rồi khiến tôi phải cảm thấy tệ.'"
Jordan gật đầu. "Dạ, cảm giác đó cũng lại sai lè ra nữa."
Tôi nhún vai.“Ừ, có thể. Nhưng con người là vậy mà. Em không muốn cứ chạy quanh và nghĩ:'Trời, tôi dám là người kế tiếp lắm á. Hoặc có thể người bị nạn là chị em tôi hay chính mẹ tôi luôn á. Vậy là em muốn làm mọi thứ để em khỏi phải nghĩ theo hướng đó. Em phải dựng lên một bức tường giữa chính em và sự sợ hãi. Em phải tự tách mình ra khỏi cảm giác đó, tự nhủ rằng em an toàn.Chuyện tệ hại chỉ xảy ra với kẻ bất cẩn và ngu ngốchoặc là kẻ độc ác màthôi.”
Jordan có vẻ nguôi ngoai, thậm chí nó còn mỉm cười.“Mẹ bảo hôm nay chị em mình nghỉ học ở nhà cũng được. Chị biết đấy, phòng trường hợp…”
Tôi nhăn mặt.“Lí do nghỉ học quá tệ.”
“Ừm, mà không chừng anh Saddler sẽ khỏe lại thì sao…”
“Ừa, giống như trong phimERvậy. Bác sĩ cứ lo sốt vó cả lên, nhưng rồi bệnh nhân vẫn lành bệnh mà.”
“Nếu họ là một cô gái duyên dáng thì họ đã hẹn hò với tài tử Noah Wylie rồi.”Jordan nói, rồi cười khúc khích.
“Đúng! Vậy nên đừng có bi quan về Saddler nữa nha.”
Jordan đi rồi, tôi lệt bệt đi vào phòng tắm, mắt vẫn cứ díp lại. Tôi vã nước lạnh lên mặt.
Tôi giật mình đứng thẳng lên, dáo dác ngó chung quanh. Không thấy gì cả! Trong vòi hoa sen cũng không! Dưới sàn nhà, trên tường, trên mái trần cũng không luôn!
Tôi đứng đó, tỉnh hẳn.“Mày lại muốn gì hả, David?”
Nó nói.
Tôi đảo mắt rà soát quanh phòng, kể cả tủ thuốc. Chẳng thấy gì cả! Chợt, một cảm giác ghê tởm, rờn rợn dấy lên. Hổng chừng nó đang…ở trên người tôi cũng nên.
“Mày nghĩ sao nếu tao xài một ít thuốc diệt côn trùng, David?” tôi hỏi, cố tỏ ra can đảm và tỉnh bơ tựa như mình không hề khiếp sợ.
chuyện tệ hại chỉ xảy ra với kẻ bất cẩn và ngu ngốchoặc là kẻ độc ácthôi,> David móc mỉa, nhắc lại lời tôi vừa vỗ về Jordan.
"Mày nghĩ mày sẽ đạt được cái gì hở David?" Tôi hỏi.
David hằn học.
Tôi phải dằn nỗi khiếp đảm đang đua tranh quyết liệt với cơn điên tiết trong đầu mình. Tôi không được để cho David biết nó đã nắm thóp được tôi.
“Giađình tao không dính líu gì đến chuyện này.” Tôi thốt lên.
David gằn giọng.
“Ba mẹ mày giờ đã bị mượn xác. Đó là điều khiến họ khác biệt với gia đình tao.”
David hỏi lại.
Tức nghẹn họng, nhưng tôi phải cố bình tĩnh. Chỉ cần nổi sùng một chút thôi là David biết ngay nó đã khống chế được tôi.“Mày săn đuổi mấy bé gái yếu đuối hả, đồ rác rưởi? Vậy mà mày thơn thớt bảo rằng mày không làm hại con người không ở trong hình biến. Láo! Đứa hèn nhát như mày không hề biết đến danh dự là gì.”
Quả là một đòn thượng thặng. Liệu David có chịu thua?Điều đó còn tùy thuộc David nhìn nhận chính nó như thế nào?
“Để làm gì, đồ ngu? Mày muốn tạo thêm Người Hóa Thú nữa à? Chi vậy? Để chúng phản bội mày như mày đã phản bội tụi tao hả?”
Tôi nghĩ điều này khiến David suy nghĩ. Quả vậy!
“Taochấp nhận,” tôi nói.
Tuyệt. Còn bây giờ thì,ê, hãy thưởng thức sự tắm táp đi.>
Thinh lặng, không nghe David nói thêm gì nữa. Có lẽ nó đã bỏ đi rồi.
Và lần đầu tiên trong đời, tôi quyết định bỏ cữ tắm.