← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

David đi rồi mà tôi vẫn chưa yên tâm, cho đến khi giới hạn hai giờ đã qua - đó là khoảng thời gian David có thể ở trong lốt biến hình. Sau giới hạn đó nó mà không rút ra khỏi lốt ruồi, gián hoặc rệp hay gì gì đó thì nó sẽ bị kẹt trong lốt biến hình vĩnh viễn…

Vừa hết hai giờ, tôi liền xông thẳng tới nhà Jake. Trong lối xe đi, có thêm vài chiếc xe đang đậu. Tôi đoán chắc gia đình Saddler đã đến.

Jake ra mở cửa. Nhìn qua vai ảnh, tôi thấy gần chục người ở trong phòng khách, tất cả đều có vẻ đang chuẩn bị đi đâu đó.

“Chào Rachel.” Jake hồ hởi.“Emđến để…”

Không để cho Jake nói hết lời, tôi túm lấy vai áo ảnh và kéo giật ra ngoài hiên. Chưa bao giờ tôi làm vậy với Jake cho nên có lẽ ảnh cũng phát hoảng.

“Davidđã lẻn vô nhà em,” tôi rít vào tai Jake. “Nó xộc cả vào phòng tắm của em nữa…”

Jake ngẩn người ra nhìn tôi, trợn tròn mắt.“Tronglốthình biến hả?”

“Đương nhiên. Chứ anh nghĩ nó đường đường tới xin phép mẹ em rủ em đi chơi sao?!” Tôi hét lên.

“Bình tĩnh nào, Rachel. Cả gia đình đang có mặt ở đây. Mọi người đang chuẩn bị tới bệnh viện thăm Saddler. Cả anh Tom nữa.” Jake nói thêm,đưa mắt nhìn nghiêm trọng. Anh Tom của ảnh là kẻ Bị mượn xác mà.

Tôi chùng giọng xuống thầm thì.“Hình như nó biến thành bọ chét rồi bâu vào người em…”

Jake gật đầu phiền muộn.“Ừ. Chúng ta cần phải chờ đợi những chuyện như vậy.”

"Hắn chọn em là mục tiêu số một," tôi gắt lên. "Anh có trông đợi điều đó không?"

"Ý em là gì?"

"Ý em là, giờ là chuyện riêng giữa em và hắn. Và em nghĩ anh biết tại sao nó là chuyện riêng của em."

Jake lắc đầu. "Nghe này, tụi mình đều cùng phe hết mà, Rachel. Em biết điều đó mà."

"Em á? Sẽ tốt hơn nếu anh cùng phe với em từ trước, anh Jake à."

"Khi nào?"

"Anh biếtkhi nàorồi đó," tôi nói. "Khi David bảo với mọi người chuyện gì đã xảy ra giữa em và hắn, và tất cả những gì em "nghe" được chỉ là một sự im lặng trống rỗng, kéo dài từ Cassie và Tobias và cả bọn."

"Đang lúc đánh nhau mà, Rachel. Thế em nghĩ anh nên làm gì? Dừng tất cả mọi người lại và nói là David đang nói láo?"

Tôi trố mắt nhìn Jake.

Ngay lúc đó ba ảnh đi ra ngoài hiên.“Khẩn trương lên Jake. À, chào Rachel. Con có đi cùng với dì dượng không?”

Chẳng hiểu sao tôi lại buột miệng nói,“Dạ, có ạ!”

Ba của Jake đóng cửa lại lần nữa.

"Anh nghĩ David đã nói láo?" Tôi hỏi ảnh.

Jake nhìn đi nơi khác. "Anh nghĩ gì không quan trọng đâu, Rachel."

Tôi cười. "Anh biết điều gì đó, anh Jake, anh đang trở thành một thủ lĩnh thực thụ. Anh thậm chí còn trở nên đạo đức giả nữa cơ đấy. " Tôi quay lưng bước đi. "Nói với ba anh là em đổi ý rồi."

"Rachel." Anh Jake rảo chân lên để bắt kịp tôi. "Em đang phiền chuyện gì à?"

"Em đang phiền chuyện gì ư? Ngoài chuyện là em chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này? Ngoài chuyện là David đang ở ngoài kia săn lùng em? Chuyện gì làm em phiền đây?"

"Đúng. Ngoài tất cả chuyện đó. Ý anh là, anh hiểu em mà, Rachel -"

"Đúng, anh chắc chắn là hiểu em rồi," tôi quát lên.

"Nghe này, anh không có thời gian nghe em hỏi tới 20 câu đâu."

"Khi anh đang theo dõi David và anh biểu Ax đi cầu cứu, tại sao anh biểu Ax đi kêu em mà không phải là Cassie hay Marco?"

Jake có vẻ ngạc nhiên. Ảnh nhún vai "Anh không biết, anh cho là anh đã nghĩ nhà em ở gần nhất."

"Sai rồi. Anh nói lại đi."

Jake giận đỏ cả mặt. Nhưng rồi tôi lại một nụ cười ủ dột xuất hiện trên gương mặt ảnh. "Anh nghĩ là David đã giết Tobias. Anh nghĩ có lẽ hắn sẽ giết anh. Anh muốn có... sức mạnh tấn công."

"Em hiểu. Anh cần em vì lốt biến hình của em." Đó là một câu trả lời hợp lý. Gần như đúng sự thật. "Thôi được. Giờ anh em mình tới câu hỏi thứ hai: Anh nghĩ em đã nói gì với David ngày hôm qua? Trong căn-tin. Tại sao anh để em đi theo hắn?"

Nụ cười buồn của anh Jake càng trở nên héo hắt. Mãi một lúc lâu ảnh không nói gì. "Anh cho là -"

“Jake!Đi thôi. Rachel, nếu con cũng đi thì đi luôn nào!” MẹJake đang la lớn.

Cùng lúc, cửa ga-ra mở toang và chiếc xe thùng mới toanh của gia đình Jake de lùi ra. Tôi trèo lên xe cùng với Jake và nín thinh.

Có lẽ đúng là chuyện về các lốt hình biến. Có lẽ tôi quá mau mắn nhảy ngay tới kết luận. Sau rốt, đúng là vậy.

Tôi có lốt hình biến của gấu xám và voi. Cả hai lốt đó đều mạnh bằng hoặc hơn lốt sư tử của David. Và cũng đúng là chẳng ai trong hai đứa Marco hay Cassie có bất cứ thứ gì thắng được sức mạnh của hàm răng sư tử.

Có lẽ đó là lý do duy nhất. Có lẽ anh họ tôi đã không nghĩ tôi là một con mụ sát nhân Nikita[4]khùng điên.

Nhưng tôi phải chờ nghe câu trả lời của ảnh đối với câu hỏi thứ hai của tôi.

Anh Jake đã nói: "Đang lúc đánh nhau mà Rachel. Em muốn anh làm gì nào? Dừng mọi người lại và giải thích là David đang nói láo à?"

Nhưng tôi biết chắc một điều: anh Jake đang nói dối. Ảnh biết những gì David đã buộc tội cho tôi đều là đúng.

Không phải lần đầu tiên, tôi nhìn Jake và tự hỏi ảnh đã trở thành kiểu người gì. Ảnh ngồi đó, nom giống như bất kỳ thằng nhóc nào bị nhồi giữa những người khác trong cái xe bán tải chán phèo. Nếu bạn gặp ảnh đi trên phố, bạn có thể nghĩ: ồ, một chàng trai dễ coi. Nhưng bạn sẽ hổng thấy được nửa kia của con người Jake.

Nhưng rồi, tôi đoán mọi người ai cũng vậy cả. Bạn sẽ hổng bao giờ dám chắc là cái cô nhỏ xinh đẹp tóc vàng đeo hai cái túi xách Express căng phồng đi ngang qua khu thương xá kia chỉ là một con chuột dễ thương, ngốc nghếch và vô hại khác của khu thương xá mà thôi.

Hay chính là tôi.