← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

David và tôi cùng bay - nó ở trong lốt đại bàng lửa, còn tôi là mòng biển. Nó bắt tôi phải bay trước để nó bay ngay phía sau. Nếu nó mà trở chứng muốn tấn công tôi thì coi như vô phương chống đỡ. Tôi như chiếc tàu bay giấy đang đọ sức cùng chiếc Bô-ing 747.

Tôi dẫn đường đến khu công trường xây dựng bỏ hoang, nơi tất cả những rầy rà của chúng tôi bắt đầu, nơi mà Hoàng tử Elfangor đã trao cho chúng tôi quyền năng biến hình. Và đó cũng là nơi David tình cờ vớ được chiếc hộp xanh kỳ diệu…

David gầm gừ.

Tôi nín thinh.Tôi chỉ vỗ cánh bay.

Jake, Cassie, Marco và Ax trong lốt những con chim săn mồi bay lẽo đẽo theo sau.

Tôi sà xuống chỗ mấy tòa nhà đang xây dở dang. Chúng chỉ là bốn bức tường bêtông với vài cái lỗ, chứ chẳng có cửa nẻo gì.Tôi đoán nó vốn là dãy nhà vệ sinh trước khi bị phá huỷ hoàn toàn. Hoặc là các quầy hàng  thức ăn nhanh cũng nên. Ai mà biết! Cũng chẳng cần quan tâm.

Tụi tôi đáp xuống ngay giữa khoảng đấy hoang tàn, vương vất đầy vỏ lon bia và Coca-Cola. Lại có cả những đống xà bần ngồn ngộn phơi gan cùng sương gió đã lâu ngày.

David ra lệnh.

Tôi đứng yên nhìn nó thay đổi, nhìn gương mặt ngạo mạn của David lòi ra khỏi cái mỏ chim dài khoằm. Liếc lên, tôi thấy bọn bạn đang quây tròn trên đầu, làm theo lời David bảo.

Bóng tối phủ dầy. Bạn bè tôi là những cái bóng xám in hình lên nền mây đen thùi.

“Giờ mày hoàn hình được rồi đó, Rachel. Nhưng ngay lập tức mày phải biến thành chuột liền đấy.”

Tôi không thèm trả lời.Tôi chỉ lẳng lặng làm theo.

Khi tôi đang thay đổi, David giả lả.“Rachel, tao thật không phải với mày khi xử sự thế này. Ý tao là, nếu mày mà không hoang dại đến thế thì tao đã bảo mày bỏ phứt cái đám lôm côm kia đi mà theo tao. Xời, ai mà thèm lưu tâm là có bọn Yeerk ở trên Trái Đất chứ? Với quyền năng Hóa Thú, chúng ta sẽ có bất cứ cái gì chúng ta muốn…”

Tôi bắt đầu biến thành chuột. Đó là lốt hình biến tôi đã làm một lần trước đây cùng với Cassie. Nó hổng phải là kiểu hình biến mà tôi muốn làm lại lần nữa. Nhưng David phải tin là tôi đã biến hình thành chuột để giúp Cassie giấu các mảnh rời của chiếc hộp xanh.

Người tôi teo rút lại cực nhanh. Những vỏ lon bia giờ tròn trùng trục như những chiếc xe bồn. Lông chuột trắng xù ra khỏi cơ thể tôi, phủ đầy cánh tay, cổ, lưng và trùm gọn bộ đồ biến hình của tôi. Hai cẳng chân tôi quắt lại thành những mẩu thịt cũn cỡn, ngọa ngọe. Cánh tay tôi cũng vậy. Không thể đứng vững nổi nữa, tôi té oạch xuống.

Tôi càng co rút, quắt queo bao nhiêu thì David càng phình ra bự xự bấy nhiêu. Nó hệt một con quái vật cao cả triệu dặm!

Mặt tôi bành ra, rồi tóp hẹp lại thành cái mũi hồng lúc nào cũng khụt khịt, tai tôi xòe ra hai bên đầu. Và từ mút xương sống, tôi nhận thấy cảm giác tê tê khi cái đuôi chuột xấu xí, còi cọc thòi ra.

David bắt đầu biến hình, nhưng mất một lúc tôi hổng nhận ra. Mãi cho đến khi tôi thấy nhiều vảy sọc ca-rô mọc ra và thay thế dần làn da hắn. Rồi tay và chân hắn bắt đầu teo nhỏ lại, biến mất như làn khói và tới lúc đó thì tôi đã chắc cú được lốt hình biến của hắn.

Hắn đãbiến hình thành một con rắn chuông.

Hắn từ từ teo nhỏ lại, nhưng vừa tiếp tục biến hình, hắn vừaquấn thân rắn nhớt nhẫy màu nâu vàng của nó quanh người con chuột-tôi. Cái lưỡi rắn của nó thè lè, thò thụt đớp không khí liên hồi.

David gằn nhỏ giọng với tôi rồi gào to lên cho tất cả bọn bạn tôi nghe, buộc họ phải lùi lại.

Các bạn tôi đang lao ào ào trong những tia nắng le lói cuối cùng, bổ xuống đậu trên những bức tường bao quanh tụi tôi. Một chim ưng, một diều mướp và hai ó biển - tất cả đều là kẻ thù truyền kiếp của chuột.

David ngoác cái mồm rắn, phô cho bọn bạn tôi thấy những cái nanh truyền nọc độc đang huơ huơ cách tôi có vài phân.

Tôi biết chuột nhanh lắm, nhưng làm sao mà nhanh bằng con rắn chuông đang sẵn sàng tuôn nọc kia! Hơn nữa bản năng chuột của tôi đụng rắn là sợ khiếp vía.

Và cả tôi-con người cũng sợ luôn.