CHƯƠNG 24
David đã ranh mãnh chọn nơi công cộng làm chỗ hẹn gặp - một chỗ đông đúc, nhộn nhịp để tụi tôi không thể biến hình được. Đó là ngay tại tiệm Chuông Bánh Xèo, một quán ăn Mexico.
Ngoài trời, màn đêm đã buông. Những bóng đèn neon đã đồng loạt bật sáng, tất cả dòng xe cộ qua lại cũng đều sáng đèn. Thời tiết lại trở xấu. Tuy rằng không đến nỗi bão bùng như đêm hôm chúng tôi tới khu nghỉ mát, nhưng mây mù cũng làm cho bóng đêm phủ xuống nhanh hơn.
Trong tiệm, đèn sáng choang. Những chiếc ghế nhựa đều có người ngồi. Vô số trẻ nít đang hí húi bốc bánh xèo.
Để đề phòng bất trắc, chúng tôi không đi nguyên đám mà tách lẻ ra. Marco đi với Cassie. Ax, trong lốt người, đi cùng tôi; còn Jake đi lơ phơ một mình quanh quầy hàng, làm như hổng quen biết tụi tôi vậy.
Dù sao thì bầu không khí rộn ràng nơi đây cũng khiến chúng tôi dễ chịu. Nó khiến cả bọn bớt lo ngay ngáy đến cái bẫy nào đó.
Nhưng để tôi nói cho bạn hay. Nếu Visser Ba nghĩ là hắn có cơ may bắt được "Băng đảng Andalite," như cách hắn nghĩ về tụi tôi, hắn sẽ không cần làm rùm beng. Hắn sẽ không cần đưa bọn Hork-Bajir vào. Hắn chỉ cần dùng bọn Mượn Xác Người nã đạn vào nơi đó.
Tuy nhiên, ở đây đang có một chuyện động trời xảy ra, nhưng chẳng ai mảy may hay biết. Đó là tôi chỉ nói đến những người trần mắt thịt thôi, chứ chưa nói đến người ngoài hành tinh à nha.
Chuyện động trời đó là Ax đang ăn ngấu nghiến. Tuy đã đói meo, nhưng mục kích cảnh Ax cấu xé bánh xèo, bốc đậu và thịt, chấm nước sốt cay xè thì tôi cần phải xem xét lại cái… thói thèmăn của mình.
“Cay hén? Vị này là được gọi là‘cay’ phải không?”
“Ờ, đúng là cay. Và nóng nữa.”
“Ừ, trời nóng.”
“Không phải! Ý mình nói là vị này‘nóng’. Và nhiệt độ… mà thôi, bỏ đi.”
“Bỏ á?”
“Quênđi. Mặc kệ nó. Bỏ đi.”
Ngay khi mấy từ đó vừa trôi ra khỏi miệng là tôi hối hận liền. Ax đột nhiên vứt toẹt miếng bánh nhân đậu ảnh đang cầm, cho nó lăn long lóc trên bàn.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà tròn mắt lên nữa. Mắt tôi đang bận nhìn chăm chăm vào những cánh cửa, hết dò la cửa này lại soi mói cánh cửa khác.
Nó kia rồi. Saddler-David!
Nó khệnh khạng bước đi như thể nó sở hữu toàn thể thế giới này vậy. Tôi chỉ muốn lao vào cạo sạch cái nét khinh khỉnh trên gương mặt nó đi thôi. Nhưng điều đó không nằm trong kế hoạch. Nhiệm vụ của tôi là phải tỏ ra chán chường, khổ sở, phải tỏ ra nhục nhã, ê chề lắm. Có thế mới khiến cho David sung sướng, hớn hở, và hài lòng. Có thế mới khiến nó bớt cảnh giác.
David cười khẩy với Jake, ngang nhiên đi sượt qua ảnh rồi tiến lại ngồi đối diện với tôi.
“Cútđi,”nó quay qua đuổi Ax.“Chỗ này chỉ dành riêng cho loài người mà thôi.”
Ax hoang mang quay đầu nhìn Jake. Jake gật đầu ra hiệu. Lập tức Ax đứng lên đi khỏi, sau đó Jake lại thế chỗ Ax ngồi gần David.
“Xin lỗi, tao không liên quan tới chuyện này,” tôi nói vàdợm đứng lên.
David liền nhoài người lên, túm lấy cánh tay tôi“Sao vậy, Rachel? Mày ghét thằng David này dữ vậy à?”
“Rachel không dính líuđến chuyện này, David. Cassie mới là người giữ chiếc hộp. Nhỏ sẽ chỉ chỗ cất giấu nó cho mày,” Jake dằn giọng.
“Taophản đối,” David hợm hĩnh làm già.“Tao muốn Rachel là người dẫn đường cho tao cơ.”
“Nhưng nhỏ không biết đường.”
David cười ha hả.“Xạo ke! Rachel biết chứ sao không.”
“Tao không biết,” tôi nói nhỏ.
“Đừng có ngốc, Rachel!” Jake nổi tam bành.“David biết hết rồi. Chắc chắn nó đã rình trong chuồng thú.” Rồi giả đò như đột nhiên nổi cáu với mớ bánh đậu Ax vừa bỏ lại vương vãi trên bàn, Jake hùng hổ đưa tay ra gạt chúng xuống đất. Vài giọt nước sốt lầy nhầy văng cả vào cánh tay tôi.
Chẳng thèm xin lỗi xin liếc gì hết trọi, Jake chỉ gằm gằm nhìn tôi đầy đe dọa.
David liền chồm người ra trước, vào việc ngay.“Ngheđây, thỏa thuận là Rachel sẽ dẫn tao tới chỗ cái hộp. Tất cả tụi bây phải theo sau, và phải giữ khoảng cách ít nhất là ba trăm mét.”
“Mày muốn tất cả tụi tao đi theo mày à?” Jake ngờ vực hỏi.
“Dĩ nhiên, chớ không thì làm sao tao biết được tụi mày đang ở đâu?”
Jake làm bộ như đang lúng túng lắm.
“Rachel sẽ dẫn tao đến chỗ cái hộp. Tụi bay không được ra khỏi tầm nhìn của tao và phải ở trong hình dạng người. Rồi, tao và Rachel sẽ vào lấy cái hộp. Xong xuôi, tao sẽ chào vĩnh biệt tụi mày luôn. Rồi tụi bay cứ việc tiếp tục kháng chiến chống Yeerk. Còn tao sẽ trở nên giàu có.”
Jake lặng lẽ gật đầu.
Tôi cãi bướng.“Em hổng chịu vô trỏng với nó đâu. Em hổng tin cái bản mặt nó!”
“Làm vậy đi, Rachel,” Jake quát nhỏ.
Tôi nhu mì gật đầu, ra vẻ cam chịu.
David nhìn xoáy vào mặt tôi qua con mắt của Saddler. Liệu nó có nghi ngờ gì không nhỉ?Tôi có đóng kịch quá đà không nhỉ?
Chợt, nó nhoài người ra, chà đám bánh đậu ướt nhoét vào tay áo sơ-mi của tôi, rồi phá lên cười sằng sặc.
Tự nhiên tôi bật khóc nức nở - một điều mà tôi hiếm khi làm.