← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Bên dưới cái nền xi-măng của tòa nhà không-bao-giờ-hoàn-tất kia là một đường cống bể lam nham. Lập chập trên bốn chân chuột, tôi dẫn David đi.

Đường kính của ống cống chỉ chừng một tấc rưỡi thôi, nhưng đối với chuột thì đó quả là một đường hầm khổng lồ.

David hồi hộp hỏi.

tôi đáp.

nó bảo.

Tôi hỉnh mũi hít quanh miệng cống, mù tịt, co rúm trong đêm. Tôi hít một hơi thật sâu. Dù sao thì cũng đỡ ghê hơn lần tôi biến thành mối và phải đào đất.

Tôi bò men theo thành cống và rơi ịch xuống đống lá mục và phân. Tôi đã kiểm tra lộ trình này với Cassie từ trước rồi mà.

Tôi lanh lẹn chạy ngang đường hầm vài phân. David xớ rớ rớt vập mặt xuống trước.

tôi nói.

tôi nói.

David gắt gỏng.

tôi nói và chạy đi, dò dẫm tìm đường. David bám sát theo sau.

David dọa.

tôi nhũn nhặn đáp.

… phản mày à.>

David cười ngạo mạn.

Tôi trợn tròn đôi mắt chuột. Bắt đầu rồi, bản ngã của tên này bắt đầu lộ ra rồi đó.

tôi nói.

Tôi dùng hàm răng chuột sắc lẻm ngoạm lấy miếng phụ tùng rồi kéo giật lùi ra, thỉnh thoảng đụng ịch vào mũi David.

Tụi tôi thấy nhánh cống và quẹo vào.

… tại… tao không nghĩ ra,> tôi lỏn lẻn.

hắn trả lời ra vẻ chiếu cố.

David ra lệnh.

Tôi mò mẫm đi trong nhánh cống thứ hai. Lúc này tim tôi đập thình thịch, mạnh đến độ tôi có cảm giác như David cũng nghe thấy và sinh nghi…

Nhưng không, tôi phải thiệt cẩn thận để nuôi tính tự cao tự đại của hắn, tôi phải đóng vai một con nhỏ đã bị đánh bại, đã bị làm cho bẽ mặt. Sự đề phòng của hắn đã giảm sút. Hắn đã giết Tobias. Hắn đã đặt bẫy tụi bạn tôi. Còn phải e ngại gì nữa chớ?

Tôi phát giọng truyền riêng tư tới các bạn của mình.

Cassie trả lời, vẻ tội đồ.