CHƯƠNG 3
Hai ngày sau, tôi gặp lại Rachel khi tôi đến gặp Jake để xemcó việc gì sắp phải làm không. Chẳng có phi vụ nào cả. Thời gian vừa rồi, tụi tôi đã thực hiện một việc thiệt là lớn -giải quyếtvấn đềDavid, thành viên mới nhất của hội Animorphs.Một vấn đề cực kỳ kinh khủng.
David có một kết cục cũng hãi hùng như tôi vậy, cái kết cục mà người Andalite gọi lànothlit: tình trạng của một người bị kẹt trong lốt hình biến do xài quá giờ. Nhưng tệ hơn nữa là lúc này David bịkẹt vĩnh viễn trong hình hàimột con chuột.Hắn không thể bay. Hắn là một con mồi cho thú săn mồi.
Và không được như tôi, David không và sẽ không bao giờ có lại được quyền năng biến hình.
Trong buổi gặp đó, Jake nói với tôi rằngkhông có phi vụ nào để làm cả nhưngRachel đang cần gặp tôi gấp, có chuyện quan trọng.Tôi nói.
Đêm đó, tôi bay đến nhà của Rachel. Đèn trong phòng ngủcủa mẹ và hai nhỏ em củaRachel đã tắt hết. Rachel để cửa sổ mởnhư thường lệ.Thỉnh thoảng,tôi cũng hay ghé quavàlàm bài tập giúp nhỏ. Cũng lạ, mỗi khi như vậy, sự khao khát được sống lại cuộc đời người bình thường của tôi cứ dâng lên.
Tôi lướt êm rulọt vàocửa sổ phòng Rachelmột cách dễ dàng vì đã luyện tập nhiều rồivà đậu trên bàn của nhỏ.
Rachel đang ngồi trong bóng tối với cây đèn nhỏ để đọc sách. Ánh sáng chỉ vừa đủ rọi vào các trang sách.Nhỏ đặt cuốn sách xuống bàn.
“Chào Tobias,” nhỏ nói khẽ.
Nghe nè, chuyện ngày hôm nay ->
“Có chuyện rồi,” nhỏngắt ngang, không cho tôi nói hết câu.
“Có người đi tìm bồ ở khắp nơi, hỏi han đủ thứ về bồ đó, Tobias.”
Tim tôi như muốn ngừng đập. Tôi thở dốc.“Ý bồ là sao?Có ai đó đang hỏi thăm mình á?”
Rachellănkhỏi giường. Nhỏ đang mặc một cái quần thể thao dài.Tôi nghĩ đó là đồ ngủ của nhỏ. Tôi không nhận ra được đó là trang phục của đội nào và số áo là bao nhiêu. Hồi đó, tôi chưa bao giờ say mê thể thao, giờ đây, nó lại càng chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi cả.
Nhỏ tắt ngọn đènmờ mờ cạnh giườngrồi lại chỗ tôi đang đậu.
“Một tay luật sư nào đó, hắn ta nói hắn là luật sư của ba bồ.Hắn nói hắn là đại diện cho một người phụ nữ. Chị ta nói tên chị ta là Aria và là chị họ của bồ.”
Rachel nhún vai, bồn chồn kiểu như muốn nói với tôi rằng:“Bồ là cái thứ gì thế, ngốc chắc? Chú ý nghe coi!”"Ai mà thèm để ý xem tên chị ta có nghĩa là gì cơ chứ?”
Chị ta có nói chị ta có họ hàng với mình như thế nào không? Ý mình là họ bên nội hay bên ngoại í mà?>
“Coi,mình không có dịp hỏi chị ta vụ đó,” Rachel nói, có vẻ bực.
Tôi cười phá lên.Đừng có hỏi tôi vì sao nha, nhưng cái kiểu Rachel quạu cọ bao giờ cũng khiến tôi mắc cười.
"Thông tin này được truyền qua từ một người khác," Rachel nói rõ. "Từ Chapman."
Câu nói của nhỏ dập tắt mọi cảm giác hứng khởi của tôi.Ông Chapman, hiệu phó trường tôi,hay đúng hơn đã từng là trường tôi,hiện đang là một nhân vật Cho-Mượn-Xác hàng cao cấp của tụi Yeerk.
Tôi hỏi.Sao ổng biết được tin này?Rồi ổng có hỏi gì bồ không?>
Rachel lắc đầu. Cái động tác đơn giản đó làm cho mái tóc dài vàng óng của nhỏphủqua vai. Thật là đẹp.
“Không,ổng hỏi Melissa, con gái ổng học chung trường với mình đó, coi nó biết gì về Tobias không. Mìnhchỉ tình cờđứng ở đóthôi.”
tin có chuyện này.>
“Chẳng có ai tin bất cứ điều gì trong chuyện này cả,”Rachel nói.“Marco cũng cực kỳ nghi ngờ điều đó. Nhưng giá trị của thông tin đó khiến mình nghĩ đó là một tin thứ thiệt. Ý mình là có thể thầy Chapman không nói hết những điều ổng biết cho con gái nghe, và mình thì cho rằng, ổng cũng không để ý rằng mình đang đứng đó.”
Rachel bật cười.“Đúng vậy đó, Chapman nói là,“Tobias tự nhiên biến khỏi trường mấy tháng nay. Tôitìm đến địa chỉ mới nhất của nóthì người bảo vệ khu đó nóianh ta cho rằngnó đã chuyển đến ở vớimộtbà dìkháccủa nó rồi.””
tôi nói và cố làm bộ vui vẻ. Cả bố lẫn mẹ của tôiđược coi là đã chết cả rồi.Tôi là thứ bị đùn đẩy giữa các ông cậu, bà dì… Một người trong số đó là kẻ nghiện rượu, còn những người khác thìchỉ có thể nói làthật buồn chán.
Chẳng ai muốn nhận tôi cả. Tôi không phải nói điều này ra để được thương hại. Nhưng đó là chuyện có thật của đời tôi. Tôi cũng không muốn trách móc ai hết vì khi không chẳng ai muốn đùng một cái thêm một thằng nhỏ về để nuôi báo cô cả. Ngay cả khi tôi bốc hơi khỏi thế giới này, chắc họ cũng chỉ bỏ chút ít thời gian để lưu tâm thôi là đẹp lắm rồi.
“Nè,mình biết chỗ ở của ông luật sư đó,” Rachel nói “Anh Jake nói làtụi mình hoàn toàn có khả năng giúp bồ phanh phui vụ này.”
là một cái bẫyrồi,> tôi nói.chẳng thấy có di chúc hay bất cứ thứ gì sất cả.>
"Mình cũng chẳng biết phải nói gì với bồ nữa," Rachel an ủi.
một cái bẫy.Có kẻ nào đó đang muốn tìm hiểu xem mình thực sự là ai.>
Rachel gật đầu, nhưng có vẻ như nhỏ vẫn không đồng ý hoàn toàn."Rất có thể. Hoàn toàn có thể là như thế. Song mình nghĩ bà chị này ở Châu Phi từ đó đến giờ. Chị ta mới quay trở về đây và phát hiện ra rằng chẳng ai biết bồ đang ở đâu cả. Thế là chị ta liên hệ với luật sư của ba bồ. Chị ta nói với ông luật sư và thầy Chapman rằng chị ta muốn đón bồ về."
"Ừ, chị ta sẽ đón bồ về nhà, Tobias, cho bồ một mái ấm gia đình."