← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Ông luật sư đó có tên là De Groot. Chỗ làm việc của ổng chẳng ra hồn một cái văn phòng gì cả. Nó nằm ở trên một con phố buôn bán, một đầu là một cửa hàng tiện lợi, còn đầu kia là văn phòng hãng Bảo hiểm State Farm.

Chỗ này nom chả giống một nơi thích hợp để đặt bẫy gì cả. Nhưng có một điều người ta thường hay nói về mấy cái bẫy: Hễ nó nom giống bẫy thiệt, thì nó sẽ chả bẫy được cái gì hết.

Và địa điểm này cũng gây một trở ngại lớn cho tụi tôi: Không có chỗ nào khả dĩ cho một con thú lớn ẩn nấp cả. Không có chỗ cho hổ-Jake và gấu-Rachel.

Phía sau toà nhà là một chiếc xe đổ rác của hãng Dumpster được phủ kín. Giữa chiếc Dumpster và tường sau của toà nhà chỉ có một khoảng không chật chội, đủ tối, đủ vắng để tôi có thể biến hình mà không ai thấy.

Nhưngtôivẫn còn ngập ngừngvà cứ bay vài vòng trên nóc của dãy nhà, quan sát một lát cho chắc ăn. Tôi có thể nhìn thấy cửa sổ trước của văn phòng tay luật sư đó. Tôi nhìn thấy một cô thư ký đang ngồi trực. Tôi cũng thấy một vài cuốn tạp chí cũ trên bàn ở phòng đợi. Nhưng hổng thấy De Groot đâu hết.

Không sao. Thấy mặt một người không giải quyết được chuyện gì hết, quan trọng là hắn có một con sên Yeerk trong đầu hay không thôi.

Tôi nhìn quanh một vòng. Các chiến hữu của tôi đã vào vị trí hết rồi, Jake và Cassie thì đang ngồi ở ghế ngoài cửa tiệm Taco Bell, phía bên đường đối diện. Jake đang nhai khoai tây rán,dòm tôi qua vai Cassie. Nó biết tôi có thể nhìn thấy nó. Tôi đảo một vòng nhỏ, làm một động tác chào kín đáo. Còn nó đáp lại bằng cách giơ cao một miếng khoai tây chiên, như thể đang nâng ly chúc tôi thành công vậy.

Tôi cũng thấy Marco ra khỏi một tiệm thực phẩm ở dãy nhà cùng phía với văn phòng luật sư. Cậu ta đang cầm một bịch nước - mà xin lỗi nha, nó lớn đến độ bằng một thùng nước chứ không vừa. Loại mà tôi có thể trầm mình vào tắm thoải mái đó - và uống ngon lành. Nói Ax khi biến thành người thì ham ăn vô kể nhưng Marco thì khỏi, tính đó có sẵn rồi.Cậu ta làm ra vẻ chợt nhận ra Ax - dĩ nhiên là trong lốt người rồi - và vừa bước ngang qua vừa giơ tay chào.

Tôi không nhìn thấy Rachel nhưng biết nhỏ đang ở đâu. Hiện giờ nhỏ đang ở trong tiệm giặt ủi công cộng Laundromat, nằm kế bên văn phòng luật sư.Nhỏ là người đầu tiên sẽ hỗ trợ tôi.Chỉ cần nghe tôi hú lên là nhỏ sẵn sàng biến thành gấu, đạp tung bức tường nhà tắm sát vách với văn phòng, xông vào ẵm tôi ra liền.

Tội nghiệp cho aimuốn dùng phòng tắm đúng lúc Rachel đang ở trong đó nha.

Mọi người đã vào vị trí hết rồi.Mọi thứ cũng đã sẵn sàng cả rồi.Tôi cũng phải làm nhiệm vụ của mình đây.

Nhưng tôi vẫnngập ngừng. Không phải vì tình huống khiến tôi lo lắng, không phải vì tôi sợ hãi. Có một con gấu xám sẵn sàng cứu trợ khi cần thiết thì quá an tâm rồi còn gì.

Chủ yếu chỉ là do tôi căng thẳng. Không biết tôi sắp phát hiện ra được điều gì đây? Không biết tôi sắp thu thập được thông tin gì đây? Không biết mình sẽ phải đối mặt với loại dụ khị nào: Lời lẽ cám dỗ kỳ lạ hay những khái niệm lạ lùng? Nhưng, cái khiến tôi thực sự thấy lo nhất chính là sự cám dỗ có một mái ấm gia đình.

Coi nào, Tobias,tôi tự nhủ,tụi nó đang thấy mình lừng khừng đó. Hãy kết thúc sự vụ thôi.

Tôi giảm tốc và đáp xuống phía sân sau nối với khu Dumspter. Hà… chỗ này mà một con chim diều hâu không vướng bận gì sẽ thích đây. Ở đây lổm ngổm nào là lon bia,bao đựng bánh hiệu Doritos đã bị biến màu do thời tiết, giấy bọc kẹo,thuốc lá hút dở dang…

Tôi đáp xuống những ngọn cỏ lởm chởm, nhớp nháp, bẩn thỉu vàbắt đầu biến hình.

Thật là buồn cười, bạn thấy đó,bởi vì khi Jake hay những đứa khác biến thành người thì được gọi là hoàn hình. Còn với tôi, người chỉ là một lốt thú mà tôi có thể sử dụng để biến hình mà thôi. ADN con người chảy trong huyết quản của tôi, ADN người của chính tôi, nhờ vì tôi đã giải quyết gọn gàng một vài công việc giúp một sinh vật có quyền năng cực lớn có tên là người Ellimist.

Trong nhiệm vụ đầu tiên, tôi bị kẹt trong hình diều hâu vì đã qua hai tiếng xài năng lực đó.Cái cơ thể mà tôi nghĩ bây giờ là cơ thể thật của tôi rồi.Vài tháng sau, người Ellimist đã cho tôi quyền năng biến hình trở lại sau khi nhờ tôi lo giùm chuyện cứu chủng tộc Hork-Bajir ra khỏi sự diệt vong vì bị nô lệ bởi bọn Yeerk. Đó là một câu chuyện dài và vô cùng phức tạp.

Khi ông ta hỏi tôi muốn cái gì, dĩ nhiên là tôi nói tôi muốn được thành người. Tôi thì cứ nghĩ là ông ta làm cái“bùm” - biến tôi lại thành người, nhưng không hề - Ông ta giúp tôi có lại quyền năng biến hình và giúp cho tôi lấy được mẫu ADN của chính tôi trong quá khứ.

Tôi lại có thể trở thành chính tôi. Tôi có thể lại là thằng Tobias trong hai giờ đồng hồ. Nếu qua thời gian đó, tôi bị“kẹt” luôn trong hình dạng của Tobias và mất luôn năng lực biến hình.

Ax đã nói cho tôi biết chút đỉnh về người Ellimist. Không ai có thể chắc đượcchỉ có một người, hay nhiều người, hay loài này được cấu tạo ra sao.

Dù sao đi nữa, người Andalite cũng kể nhiều chuyện thần thoại về người Ellimist.Đối vớihọthì người Ellimistlà những kẻ bịp bợm,không đáng tin cậy.Những sinh vật dùng quyền năng của mình theo những cách thứckhông thể đoán trước được.

Vậy đó, người Ellimist cũng đã gạt tôi. Ông đã đẩy tôi vào thế phải lựa chọn điều khá là khắc nghiệt: trở thành người và từ bỏ biến hình hoặc chọn cuộc đời thấp thỏm mà tôi đang mang giờ đây.

Tất cả những hồi ức này vụt lóe trong óc tôi khi tôi bắt đầu tập trung vào lốt hình biến. Tôi cảm thấy oán giận bản thân vì đã thiếu quyết đoán. Hệt như cảm giác tôi đã từng có mỗi khi nhớ tới người Ellimist.

Trí óc tôi rối bời, thành thử thoạt tiên, quá trình biến hình của tôi chậm rì, nhưng sau đó, tôi tập trung hơn, nên tiến trình diễn ra nhanh hơn. Cơ thể của tôi bắt đầu biến đổi.

Tôi cao lớn lên. Những móng vuốt sắc của tôi cùn đi, biến thành những ngón chân hồng hào và mũm mĩm. Hai cẳng chân người của tôi phổng lên mập mạp. Tôi nghe thấy những lóng xương kéo dài ra trở nên đặc hơn. Tôi cảm thấy, mặc dù việc này diễn ra tuốt trong bụng, những cơ quan nội tạng của tôi đảo lộn và biến đổi. Nó khiến tôi thấy nhộn nhạo trong người và gần như muốn ói mửa. Quá trình biến đổi kỳ lạ này xảy ra bên trong cơ thể tôi này không gây đau đớn gì cả. Xương cánh của tôi bự lên và nặng hơn. Những ngón tay bắt đầu thòi ra từ những những mút lông cánh, cùng lúc đó, toàn bộ lông vũ trên người tôi cuộn xoắn lại và biến mất. Thay vào đó là lớp da hồng hào ẩn bên trong bộ đồ biến hình. Mỏ của tôi mềm ra, chảy nhão thành hai vành môi, răng mọc đầy nhóc trong miệng, tạo nên những âm thanh rào rạo dội lên cái sọ đang phình to ra của tôi. Thính giác của tôi trở nên lùng bùng. Tầm nhìn của tôi mờ hẳn. Những thứ nằm cách xa tôi trên sáu mét trở nên nhạt nhoà. Tiêu cự tự nhiên của mắt tôi ngắn ngủn, chỉ có thể nhìn rõ những vật ở gần. Tôi có cảm giác trần trụi khi bộ lông biến mất. Tôi thấy mình như bị điếc và mù dở. Nó giống hệt như cảm nhận khi bạn đang ngồi trước một cái màn hình tivi cũ mèm, lại còn bị điều chỉnh độ sáng và độ nét xuống còn phân nửa, và âm thanh thì được chỉnh thành những tiếng thì thầm vậy.

Con người vẫn nói rằng mình là một sinh vật hoàn hảo nhưng xin lỗi nghe - có làm diều hâu rồi mới biết. So với một con diều hâu thì thị giác và thính giác của con người trở thành điếc và mù hết ráo. Con người cũng sợ các trường trọng lực, đi đâu cũng sợ té. Diều hâu thì miễn bàn. Lực hút Trái Đất cũng chỉ là chuyện nhỏ. Khi tôi thành người, có cảm giác như ai vừa đeo hai cục sắt bự vào chân vậy, nặng nề không thể tưởng.

Các chiến hữu của tôi đã để sẵn một bộ đồ kẻng cho tôi trong một bọc giấyở phía sau chiếc xe thùng đựng rác.Với những ngón tay gần thành hình, tôi cố gắng nhanh chóng tròng bộ đồ vô người. Mặc dù những ngón tay là kỳ công của tạo hoá, tôi vẫn thực hiện việc đó một cách lóng ngóng. So sánh loài người với diều hâu, về mặt vật lý, nếu như có thứ gì đó vượt trội hơn, thì chỉ có thể kể đến cái tay mà thôi.

Đúng, tôi thừa nhận, bộ não của loài người là tạo vật tối ưu, nhưng nếu một người mà cụt tay thì có não cũng như không, chẳng làm được gì.

Tôi chỉnh trang lại bộ đồ vía. Tôi dòm lại đôi giày. Tôi đảo cái lưỡi bên trong miệng mình, cảm nhận sự tồn tại của những chiếc răng to và cứng.

"Xin chào," tôi thử giọng. "Chào ông. Chào bà. Tôi tên là Tobias."