CHƯƠNG 24
Cả nhóm Animorphs tụi tôi đứng trước đám đông người Hork-Bajirtự do. Tôi đậu trên một cành cây thấp, kể cho những người Hork-Bajir nghe việc giải cứu thằng nhóc Bek thất bại và có thể Bek đang bị giam giữ ở nơi xây dựng mới như là một con mồi nhử bọn tôi đến.
"Đó là một cái bẫy," Toby nói.
“Nhưng biết vậy mà mấy cô chú vẫn quyết định đi vào đó sao?"
Toby đắn đo mất một phút.Giờ đây, có điều rất lạ rằng, khả năng suy nghĩ và diễn đạt của người Hork-Bajir đã đạt đến trình độ như tôi rồi, và đôi khi còn hơn cả tôi nữa kìa.
"Người Hork-Bajir sẽ đi cùng các cô chú,”Toby nói.
"Bậy, bậy, không được đâu Toby à," Jake nói. Tụi chú phải tự mình đi và giải quyết chuyện này.Với lại, chỉ là giải cứu một thằng nhóc Hork-Bajir thôi mà, không cần đông người như vậy đâu."
Toby nói. "Đây là một cái bẫy.Nhưng đó là một cái bẫybởi vì bọnYeerk đang chờ chúng tatới giải cứu Bek. Chúng ta phải làm một điều chúng không ngờ tới. Chúng ta phải làm chúng sửng sốt ngay cả khi chúng ta đang bước chân vào một cái bẫy chúng giăng sẵn.”
Tôi nhìn Jake. Cậu ta nhướng mày, ngạc nhiên nhìn Toby.
Tôi nói riêng với Jake, không để cho Toby nghe thấy.
“Tụi Yeerk đangtrông chờ một phi vụ giải cứu. Hoặc tệ nhất cũng là một cuộc đột kích như những lần trước tụi cháu vẫn thực hiện: lẻn vào rồi lẻn ra, nhanh chóng biến mất trong rừng thẳm, Toby giải thích.
"Ý cháu là gì,Toby?" Jake hỏi.
Một ánh nhìn cứng cỏi lộ ra trong mắt Toby.“Tấn công! Tiêu diệt cái căn cứ hữu hình đó.Thậm chí điều đócó nghĩa làlàm tổn hại đến các Hork-Bajir khác. Thậm chí mình mất Bek luôn cũng phải chấp nhận nữa.”
Ngay cả tôi cũng phát hoảngkhi nghe ý kiến ấy của con bé.
Con bé mỉm cười nghiêm nghị.“Bọn Yeerk chắc hẳn sẽ không được phép nghĩ rằng chúng có thể dùng con tin để uy hiếp chúng ta.”
"Hình như mình đi hơi xa đó," Cassie lên tiếng. "Vấn đề chính là cứu Bek thôi mà?"
“Không,” Toby nói. “Vấn đề chính là chống lại bọn Yeerk. Tụi cháu cần phải mạnh mẽ. Ngay khi một người Hork-Bajir được giải phóng, anh ta không bao giờ muốn bị bắt làm nô lệ nữa.”
“Cháu nghĩ tụi Yeerk sẽ tôn trọng người Hork-Bajir ư? Không, chúng sẽ lùng sục mọi người còn dữ hơn nữa đó.” Cassie nói.
Toby gật đầu.“Đúng thế. Nhưng người Hork-Bajir sẽ tôn trọng chính bản thân mình. Một kẻ ngốc sẽ tỏ ra mạnh mẽ để ai cũng nhận thấy. Còn một người thông thái luôn mạnh mẽ vì chính mình. Người Hork-Bajir sẽ mạnh mẽ vì chính người Hork-Bajir. Như vậy, khi tụi Yeerk cuốn gói đi hết, tụi cháu sẽ vẫn tiếp tục vững chãi.”
“Hoàn toàn hợp lý.” Jakeđồng ý.
Marco tiến một bước và trỏ ngón tay về phía Rachel.“Toby, cháu giống Rachel quá. Cả hai nên tới khám bác sĩ tâm thần đi thôi.”
“Cô bé nóiđúng đó,” Rachel nói. “Khi có aiđó tấn công các bạn, các bạn trả đũa, bất kể người đó là ai. Các bạn phải khiến kẻ đó phải trả giá.”
Cassie trợn tròn mắt.“Thế thì chả khác gì một cuộc chiến của những tay anh chị xã hội đen cả.”
"Coi lại Thế chiến II coi,” Rachel phản pháo. "Khi bọn quốc xã xâm lăng toàn thế giới thì người ta cũng phải chiến đấu chống lại. Không chiến đấu thì bạn sớm muộn cũng sẽbị chúng giết thôi."
“Thế còn Bắc Ailen thì sao? Còn Trung Đông thì thế nào?” Cassie hỏi lại.
Marco nói:“Khi chúng làm một người của các anh bị thương, các anh sẽ khiến một tên trong bọn chúng vào nhà xác. Đúng kiểu xã hội đen ở Chicago.”
Cả Cassie và Rachel cùng trừng mắt nhìn Marco.
“Sean Connery[10]trong phimNhững kẻ Bất Khả Xâm Phạmđây,” cậu ấy nói giọng hoài nghi.“Thôi nào, mấy người chưa nhận được điện tín à?”
“Áà, Sean Connery í hả. Mình nghĩ bồ đang làm Urkel[11]thì có” Cassie châm chọc.
“Marco là Urkel,” Rachel hùa theo.
Toby chỉ mất mấy phútđể tập họp các Hork-Bajir du kích lại.Cuối cùng, gút lại, có10 người sẽ đi cùng nhóm Animorphs tụi tôi.Có thể có nhiều người hơn đi cùng, nhưng tụi tôi cứ khăng khăng rằng cần phải có người ở lại trông chừng. Chỉ là đề phòng vậy thôi.
Mười Hork-Bajir và 6 đứa nhóc biến hình. Nhìn thì có vẻ ngon lành đó nhưng thiệt tình thì đó không phải là một đạo quân.
Nếu tôi quyết định trở thành người vĩnh viễn, đây sẽ là cuộc chiến cuối cùng của tôi.
Toàn bộ nhóm đi dọc theo thung lũng và ngạc nhiên vì độ xa của nó.Đường đi rất thuận lợi.Thung lũng thật lớn và thật kín đáo.Người Ellimist dường như đã tính trước rất kỹ chuyện này nên đã tạo một khoảng đủ rộng để cho rất nhiều gia đình Hork-Bajir có thể ở chung trong thung lũng này cũng được.
"Tôi đã đánh nhau với bạn," một Hork-Bajir tôi không quen nói khi chúng tôi đang đi song song.
"Ở cái vũng của tụi Yeerk đó, tôi đã đánh nhau với bạn." Anh ta cười và chỉ một vết sẹo chạy dài dưới mắt trái.Rồi anh ta hươ tay làm bộ có một con chim lao xuống và dùng móng vuốt cài mặt anh ấy."Lúc đó Fal Tagut đau quá nên kêu. Aaaaahhh..."
Tôi nhớ vụ đó rồi.
"Khôngcần xin lỗi đâu. Lúc đó Fal Tagut không tự do," anh ta vỗ vào đầu. "Giờ thì Fal Tagut tự do rồi. Người Trái Đất và Hork-Bajir là bạn, tốt lắm. Toby nói vậy mà."
Đó là một câu nói dài đối với người Hork-Bajir. Fal Tagut có vẻ như hết hơi sau khi nói xong.
Tôi băn khoăn khi mường tượng cảnh người Hork-Bajir và loài người sống chung với nhau sau khi bọn Yeerk bị đánh bại. Lịch sử chưa bao giờ ghi nhận sự việc loài người chấp nhận sống chung với một giống người khác biệt. Con người đã từng giết người khác vì khác màu da, khác kiểu mắt hay vì họ không cùng chung một tôn giáo. Khó mà hình dung được cảnh loài người hân hoan chào đón những con yêu tinh cao trên hai thước gia nhập cộng đồng khi mà chính họ - con người - không thể chấp nhận một đứa trẻ đồng tính.
Bị tấn công, đánh trả lại. Toby đã nhận thức được điều đó. Con bé biết người Hork-Bajir cần phải mạnh lên để tự vệ, để chống lại loài người ngay khi tụi Yeerk bị đánh bại.
Bị tấn công, buộc phải đánh trả. Một cách duy nhất.
Không, đó không phải là cách duy nhất. Có một giải pháp khác. Không khởi nguồn bằng tấn công người khác, bởi đó sẽ là khởi điểm cho một cái vòng luẩn quẩn. Một người, mỗi sáng khi thức giấc, xác định rằng ngày hôm đó của anh ta trôi qua sẽ không tấn công người khác thì sẽ không có bất cứ lời lăng mạ nào, và cũng chẳng có một sự thương vong nào.
Nhưng suy nghĩ như thế rồi sẽ đi đến đâu cơ chứ? Cứ để cho mấy suy nghĩ ngu ngốc đó điều khiển những phản ứng của bạn ư? Hay là lúc nào cũng chìm đắm vào những thứ cứ lẩn khuất trong đầu mình suốt như thế?
Trí óc tôi lại quay về với tên diều hâu muốn tranh giành lãnh địa của tôi. Ở đó cũng có khái niệm: Bị tấn công và đánh trả. Cũng chẳng phải là một phép so sánh hay, đúng không? Vì rằng diều hâu không phải là con người. Tất cả những gì mà một con diều hâu có được, đó chính là bản năng sinh tồn của nó. Không thể nào trách nó về những gì nó làm được, bởi đó chính là tự nhiên.
Vậy thì, có lẽ làm người cũng chẳng có gì tốt hơn cả. Có lẽ các bạn không thể khiển trách một con thú mang lốt người chỉ vì nó là một con thú đơn thuần. Ngoại trừ rằng, con diều hâu - đối thủ của tôi - không có sự lựa chọn nào khác, không có ý chí tự do gì cả. Nó không bao giờ nghe thấy câu“Cầu Chúa phù hộ cho những người kiến thiết nền hoà bình” hay là câu “Tôi có một giấc mơ” hay là câu “Tất cả con người được sinh ra đều như nhau.”
Ngay lúc đó, lần đầu tiên trong đời, một ý nghĩ chợt nảy ra trong óc tôi, rằng tôi cứ tưởng rằng tôi là một sinh vật quá đặc biệt - một sinh vật có nửa bản năng là của một con thú săn mồi và nửa kia là của một con người. Cái suy nghĩ đó, rốt cục thì, chẳng đặc biệt tẹo nào.
Mỗi người như Jake, Rachel, Marco, Cassie hay tất cả loài người nói chung đều đang sống ở lằn ranh giữa một bên là quỷ sa tăng và bên kia là thánh thần. Và vấn đề là ở chỗ, có đôi khi bạn bị đẩy lệch về một phía, bạn buộc phải kéo giật mình lại vị trí cân bằng. Và, có những lúc khác, bạn buộc phải chìa nốt má kia ra cho người ta tát.[12]
Tôi nhìn vết sẹo trên mặt của Fal Tagut. Tôi đã tạo ra nó. Lúc ấy tôi cố giết anh ta bởi vì anh ta đang cố giết tôi. Giờ thì chúng tôi lại ở cùng một phe.
Tôi cho rằng, mánh là ở chỗ ta xác định được khi nào thì nên làm gì. Khi nào nên đánh nhau, khi nào nên hạ nhiệt. Một hành động mang tính cân bằng. Và ngay cả khi tôi trở lại thành một con người hoàn toàn cả về thể xác lẫn tâm hồn, thì cái hành động đó cũng sẽ không bị mất đi. Lẽ ra nhận thức được điều này sẽ khiến tôi phiền não. Nhưng, không, nó chỉ khiến tôi thấy mình có tính người mà thôi.