← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Tôi đâu có ngủ nghê gì được đêm đó. Cuộc nói chuyện với Rachel làm tôi bần thần cả người.

Buổi sáng. Còn mấy tiếng đồng hồ nữa là tụi tôi sẽ tập hợp để đi đến chỗ những người Hork-Bajir tự do. Tôisẽhỏihọnơi xây dựng bí mật của tụi Yeerk là ở đâu. Rồi cũng phải thông báo cho họ tin buồn là đã không giải cứu được Bek. Sự thật đáng buồn là như vậy đó.

Sau đó,sẽlà một trận sống mái với bọn Yeerk.Có thể tụi tôi sẽ sống sót trở về và có thể là không.

Và rồi sau đó, tôi sẽ có thêm một trận chiến khác nữa. Trận chiến với bản thân tôi.

Người hay là diều hâu đây? Tôi là cái giống gì đây?

Tôi đậu trên cây và nhìn ra cánh đồng. Cơn đói lại tràn đến một cách khủng khiếp. Nó làm tôi cảm thấy mình lả đi. Nếu bây giờ mà tôi không ăn một cái gì đó thì đừng có nói chuyện có sức bay tới thung lũng Hork-Bajir tự do. Và nếu phải vào một trận chiến thì tôi chỉ là kẻ vô dụng.

Mà điều đó quan trọng đến thế sao? Chẳng phải tôi đã làm quá đủ rồi sao? Phải chăng cái giá mà tôi phải trả chưa đủ cao?

Tôi có thể hoá thành người. Sống như con người. Ăn như con người. Không chiến đấu dành lãnh địa, không đánh nhau với bọn Yeerk.

Và tôi sẽ vẫn có được Rachel.

Quả là một quyết định đơn giản biết bao. Dễ hết biết luôn. Bất cứ thằng khờ nào cũng biết câu trả lời. Hãy là người! Là con người!

Tôi nhìn thấy một ngọn cỏ lay động ánh sáng yếu ớt đầu tiên của bình minh. Con thỏ đang dáo dác ra khỏi hang. Nó sợ quá rồi vì đã từng bị mất một đứa con.

Tôi nhìn sang phía bên kia. Con diều hâu lạ vẫn đứng đó, chờ đợi. Nó nhìn tôi. Tôi biết là nó đợi hôm nay như là quyết định cuối cùng để chứng kiến sự yếu đuối của tôi. Nó sẽ hạ tôi lần nữa và trở thành chủ nhân của khu vực này.

Tôi chợt run rẩy. Cơn đói lả cộng với nỗi sợ hãi cứ xoay vần, tạo cho tôi quá nhiều cảm giác nghẹn ngào khó tả.

Đó là tại bản năng người trong tôi. Nếu là một con diều hâu thật sự, tôi sẽ làm một cuộc sống mái với tên diều hâu kia. Tôi phải tiêu diệt những cảm xúc của tôi và trở thành một sát thủ lạnh như tiền.

Tôi nói với con diều hâu kia.

Tôi sà xuống đất và quyết định biến hình thành người.

Thành người cho rồi nè.

Nhưng... Chưa được... Không phải lúc này,tôi tự nói với mình.Những người khác đang chờ mày, những người Hork-Bajir cũng đang trông ngóng và tin cậy mày. Sau cuộc chiến đi ha, mày sẽ có quyền làm người và đi gặp chị họ Aria của mày.

Tôi lại bay lên và đảo một vòng trong không trung. Tôi đói quá rồi. Bay hết muốn nổi luôn. Rồi tôi thấy một con mèo bị xe cán chết đêm qua trên đường.Lần nữa thôi mà Tobias- tôi nghĩ -rồi tôi sẽ quên hết những chuyện này, bắt đầu một cuộc đời khác. Quên phứt luôn.

Tôi bay đến nơi con mèo chết nằm. Ráng lên, một lần này nữa thôi, sau trận chiến để giành lại thằng nhóc Bek. Mọi thứ sẽ thay đổi. Mày sẽ không bao giờ phải cảm thấy cay đắng như vậy nữa.

Hôm nay là sinh nhật tôi.Một ngày tốt để tái sinh.

Tôi cúi xuống, ăn ngấu nghiến, cơn đói dịu đi và nỗi nghẹn ngào ập đến.