CHƯƠNG 26
ược rồi, tình hình là thế này, những con mắt ghép của tui thấy sao, tui nói vậy đó nha,>Marco báo cáo.Hameecứng ngắc nè.>
Cassie hỏi.
Marco chọc quê.
Marco nói.
Rachel móc máy.“nhà tiên tri” của hội mình đấy.>
Ha ha và thêm một "ha" nữa nè,> Marco cười.
Jake nói.
dễ dàng núp kín>tôi nói.
Không ai tranh cãi với tôi hết.Tôi nói đúng quá mà.Tôi búng một phát và đợi cho mình rơi xuống đất.Tôi cảm thấy thời gian trôi qua lâu thiệt là lâu.
Phịch...! Tới đất rồi.
Tôi đã rơi một quãng đường dài gấp hàng mấy nghìn lần chiều cao cơ thể bọ chét của tôi. Như một con người nhảy từ một toà nhà cao gấp 5 lần chiều cao Trung tâm Thương mại Thế giới xuống vậy.Nhưng khi rớt xuống đất thì là một cú va chạm nhẹ nhàng thôi.“Rồi, tiếp theo là gì đây?”
Tôi bắt đầu hoàn hình.Cực kỳ chậm rãi. Tôi phình bự ra chừng khoảng ba phân thì dừng lại.
“Jara nhìn thấy con bọ.”
“Tobiasư? Tobias là con bọ sao?”
Tôi thấy mình đang ước sao lúc đó có Toby đi cùng, mặc dù như thế thì quá là mạo hiểm.
“Jara hiểu, Jara làm.”
Tôi hoàn hìnhthêm chút nữa. Cho tới khi tôi là một quái vật cao chừng một tấc rưỡi với một đám lông vũ nửa nâu nửa đỏ đâm tua tủa từ áo giáp của con bọ chét. Cảnh tượng chẳng dễ nhìn chút nào. Tin tôi đi, bạn chẳng muốn nhìn thấy một thứ đang ở giữa hai trạng thái: mỏ diều hâu và một cái miệng hút máu của con bọ chét đâu.
Giờ thì tôi đã có cặp mắt của diều hâu rồi.Tôi nhìn thấy rồi. Dù chỉ mới thấy lờ mờ nhưng cũng đủ nhìn được chút đỉnh.Tôi ngó xung quanh và thở cái sượt.
Mấy Hork-Bajir lừ đừ quay mặt ra ngoài, ngố hết sức vậy đó. Tôi kết thúc chuyện hoàn hình.Cơ thể nhỏ bé của tôi dễ dàng ẩn náu phía sau một rừng chân và đuôi bao xung quanh mình. Tất cả mọi việc tôi phải làm bây giờ là mở khoá. Mở khoá mà không có những ngón tay người hữu dụng.
Hiện giờ ngoài chuồng đã có 6 tên Hork-Bajir vũ trang đầy đủ đứng gác. Bẫy đã sập rồi mà. Hơn nữa chỉ còn việc giữ kỹ các con mồi thôi.
Toàn bộ nơi chúng tôi bị giam giữ nhìn ra là một vách thành thẳng đứng, cao chừng 150 mét, có một con đường nhỏ dẫn lên trên tháp đặt khẩu tia Nghiệt khổng lồ. Ở giữa căn cứ lòng chảo này có mô đất lớn tôi nhìn thấy những Hork-Bajir và Taxxon đang làm việc ở phía trên nhưng chúng không thèm để ý gì đến chúng tôi cả. Ở ngang vách thành thẳng đứng đó tôi nhìn thấy một con đường nữa,rộng đủ cho cả một chiếc xe tải chạy băng băng,leo dần lên tới đỉnh. Tụi tôi phải đi theo con đường đó để lên đỉnh rồi tìm cách phá cái thứ vũ khí ghê gớm kia.
Con diều hâu-tôi bước ra từ phía sau chuồng. Loài diều hâu tụi tôi di chuyển bằng móng không nhanh, nhưng tụi tôi biết cách đi. Tôi đi ngang qua khe hở giữa hai chấn song, sang bên phải.
Một tên Hork-Bajir cảnh vệ ngó thấy tôi, hắn hơi ngơ ngẩn một chút xíu nhưng rồi không chú ý nữa.Tôi cũng dòm hắn và ngơ ngẩn y hệt. Làm cách nào lấy được chìa khoá trong tay hắn? Bước tới và hỏi mượn chăng?
Thực ra thì…
Tôi bước những bước chân của diều hâu vòng ra phía sau một kho chứa dụng cụ. Tôi luôn thấy kỳ lạ khi bọn Yeerk sử dụng những công cụ của loài người. Kho dụng cụ này nom giống như một trong những kho dụng cụ ở sân sau nhà bạn mà bạn mua ở Trung tâm thương mại Sears vậy.
Bước nhanh về phíasau cái kho,tôi bắt đầu biến hình.Một lốt hình hình biến mà tôi nghĩ sẽ thật hoàn hảo ở nơi đây. Tôi biến thành Ket Halpak.
Tôi nghênh ngang bước ra từ phía sau cái kho và hướng tới tên Hork-Bajir có vẻ như là tên nhóm trưởng.
"Ở trên muốn gặp anh," tôi nói.
"Ai vậy?"
Tôi hất đầu về phía toà nhà chính đằng sau."Họ."
Tuyệt, cái lối nói này của tôi mới hay làm sao.Ở trên đó lúc nào cũng có một bọn.
Tên Hork-Bajir có vẻ giận dữ. Con sên trong đầu của hắn vừa bực vừa sợ. "Visser đến rồi hả, sao hồi nãy không thấy?"
Tôi quay đầu và nhìn chỗ khác. Cái kiểu như tôi đang bực mình và không được phép nói nhiều vậy đó. Giờ thì tên Hork-Bajir cảnh vệ có mười phần bực mình nhưng đến chín mươi phần là sợ rồi.
Tôi giơ tay ra. "Đưa chìa khoá đây, lên đi."
Chuyện thật đơn giản. Hắn đưa chìa khoá cho tôi và tôi bước thẳng đến mở cửa chuồng.
"Làm gì vậy?" Một trong những tên Hork-Bajir cảnh vệ cất tiếng hỏi, đi đến chỗ tôi. Muộn rồi, tôi đã mở cửa xong.
Tôi quay lại và huơ mạnh cánh tay trái. Bất ngờ lãnh đòn nên tên Hork-Bajir đó bật ngửa. Những tên Hork-Bajir còn lạingập ngừng giây lát. Nhiêu đó cũng đủ thời gian đểJara Hamee và những người khácphá toang cái chuồng.Tôi thoáng thấy một người lớn lên rất nhanh từ cái sàn chuồng dơ bẩn. Vẫn còn một nửa là muỗi, song không thể nhầm được, một cái đuôi mọc ra từ con bọ này.
Cuộc giáp chiến xảy ra trong vòng chỉ có 1 phút. Năm Hork-Bajir tự do (bao gồm cả tôi) đánh lại bốn tên cảnh vệ. Rồi,Ax nhanh nhẹn nhảy vào tiếp sức. Bạn biết uy lực cái đuôi của người Andalite rồi đó. Với sự giúp sức của ảnh thì chớp nhoáng,trận chiến đã kết thúc. Tụi tôi kéo những tên Hork-Bajir cảnh vệ đang ngất ngư vào trong chuồng và nhốt chúng lại.
Mọi người biến hình chiến đấu. Còn tôi, tôi lại hoàn lại hình dạng diều hâu của mình. Nhiệm vụ quan sát và thông báo cho mọi người từ trên cao vẫn là độc quyền của tôi mà. Bây giờ thì một toán chiến đấu kỳ lạ đã hình thành: bốn du kích Hork-Bajir, một con cọp, một con sói, một dã nhân, một con voi và một người Andalite.
Jake nói.
[13]thôi,> Marco cười và nói.
Jakelờ tịt câu nói của Marco.
Có một khoảnh khắc im lặng chờ đợi.
Thế rồi, Marco nói,
nhỏ nói. Và rồi, theo đúng kiểu Rachel, nhỏ hét lên.
Marco tưng tửng.
Từ chỗ đó, tụi tôi toả ra theo hiệu lệnh của Jake. Rồi mạnh ai nấy đua thật nhanh đến chỗ đặt súng. Tôi thì quan sát trên cao và luôn thông báo cho mọi người chuyện gì đang xảy đến trên đường đi.