CHƯƠNG 27
Ngay khi tụi tôi nhảy bổ nhào đến con đường dẫn lên đỉnh tháp, một chiếc xe tải chạy vòng lên. Nhân cơ hội đó, cả đám nép lại, đợi xe tải qua mặt rồi chạy ào theo sau đuôi nó. Tiện nhất là tụi Yeerk gác chốt ở trên sẽ không thấy được tụi tôi vì bị vướng chiếc xe tải.
Nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy? Ngay lúc đó, một chiếc trực thăng nhỏ bay vào khu vực đó. Chiếc trực thăng đó là loại nhỏ, chỉ dùng để chở người chứ không phải đến chiến đấu. Phòng lái của nó chỉ chứa được có mộtphi công và một hành khách thôi.
Tôi nhìn thấy rất rất rõ nó. Và trong phòng lái ngoài phi công, còn có một hành khách là người Trái Đất. Tôi thấy tất cả những Hork-Bajir hay Taxxon có mặt trong căn cứ đều nhìn lên chiếc trực thăng và có động tác chào pha lẫn sự sợ hãi giống như chúng từng có với Visser Ba vậy. Vậy đúng là có hắn trên chiếc trực thăng đó.
Mặt trời đang rọi thẳng xuống căn cứ, làm khuất mặt người đang ngồi trong trực thăng. Một con chim ưnghay một con ó biểnthì có thể nhìn xuyên qua đó và nhận diện dễ dàng. Còn tôi là diều hâu, dĩ nhiên nhìn thì kém hơn hẳn trong điều kiện như vậy. Nhưng tôi có thể biết đó là ai. Vóc dáng đó cách ăn mặc đó không thể lẫn được. Nhất là ngay lúc người đó phát hiện ra nhóm bạn của tôi đang xông vào đỉnh tháp, nơi để súng tia Nghiệt. Người đó giơ tay chỉ về hướng đó, phất một cái hết sức quyền hành. Lập tức những chiến binh Hork-Bajir cảnh vệ xông vào điểm đó.
Người đó chính là Aria.
Chiếc trực thăng gầm lên, bay vượt qua tôi để tiến gần đến chỗ đang xảy ra xung đột. Còn tôi thì lạnh cứng người.
Sao tôi lại có thể ngu quá mức như vậy?
Sao mà tôi có thể lại ngu ngốc để mà hy vọng đến thế cơ chứ? Sao mà tôi lại có thể không nhận biết được điều đó kia chứ? Phải chăng tôi đã mù quáng bởi một vài ước vọng sướt mướt tầm thường?
Đó hoàn toàn chỉ là một vở kịch! Aria, cứu sống một bé gái, chỉ là diễn kịch! Một màn diễn được sắp đặt cốt để bất cứ thành viên hội Animorphs nào cũng có thể quan sát thấy.
Tôi chế nhạo chính bản thân mình. Chế nhạo và trách cứ bản thân, nỗi tức giận cứ chồng chồng lớp lớp. Tôi giận cái thằng tôi quá đi mất.
Giận dữ là tốt. Giận dữ là an toàn. Giận dữ quả tốt hơn rất nhiều so với những cảm xúc khác, những cảm xúc đang đe doạ sẽ lan ra và tràn ngập trong tôi.
Tôi hét lên.
Hai giờ đồng hồ! Hai giờ - thời hạn biến hình!
Một lốt hình biến! Aria là một lốt hình biến của Visser Ba!
Tôi cảm thấy muốn bệnh. Tôi có thể đập cánh, nhưng tôi không thể suy nghĩ được gì. Tôi không thể trông thấy gì. Tất cả mọi thứ cứ quay mòng mòng xung quanh tôi.
Cho tới lúc đó, tôi đã không hề nhận thức được rằng tôi đã nuôi một niềm hy vọng lớn lao đến thế. Hy vọng có một mái nhà, một tổ ấm gia đình.
Những thứ đó không phải là để dành cho mày, Tobias à. Mày ngu lắm.Tao ghét mày! Tao ghét mày!Tao muốn mày chết liền, chết phứt đi...>
Tôi không thể bay được nữa. Khó nhọc hạ cánh, tôi nằm lăn quay trên nền đất dơ hầy. Những lời này cứ bám chặt trong đầu tôi, nhắc đi nhắc lại mãi không thôi.
Trong cuộc đời con người của tôi, trong cuộc đời chim săn mồi của tôi, chưa bao giờ, chưa khi nào tôi lại mệt mỏi, chán nản đến thế. Tôi biết bạn bè tôi đang đánh nhau ở đẳng. Tôi biết tụi nó đang cần tôi. Nhưng tôi không thể…
… Không thể.
Một lúc sau, một bàn tay đầy móng vuốtchộp lấy tôi, kéo lê tôi chạy về một hướng và tọt xuống một đường hầm bí mật nào đó. Mọi thứ diễn ra thật nhanh.
"Chú bị sao vậy, Tobias? Chạy mau lên, cái tháp đó sắp nổ rồi."
Đó là Toby. Đâu đó, ở một góc xa trong tâm trí tôi, tôi tự hỏi bằng cách nào và vì sao con bé lại đến dây. Sau này tôi mới được nghe kể lại rằng khi cuộc chiến đãđến hồi gay cấn nhất thì nhóm của Toby quyết định xông vào giải cứu tụi tôicùng với những người Hork-Bajir khác.
Toby nhìn thấy tôi rơi phịch xuống đất và cứu tôi. Sau đó,khi tụi tôi đã an toàn,Toby giao tôi cho Rachel trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh như vậy.
Sao mà Toby biết mà giao tôi cho Rachel nhỉ? Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết là Rachel ôm tôi trên tay và mang về.
Sau đó, mọi người tập trung lại ở nhà kho của nhà Cassie. Cassie lo lắng lật cánh tôi lên, nhìn chân, đầu... để tìm vết thương nhưng không thấy.
"Tobias à, bạn bị thương ở đâu vậy?" Cassie hỏi, bối rối và lo lắng.
Tôi giống như bị lôi ra từ một giấc mơ ở xa lắm lắm vậy. Thân thể tôi nặng như đeo chì.Tôi thì thào.
"Vậy có chuyện gì vậy, Tobias?", Jake hỏi.
"Chị họ của cậu í hả?Người phụ nữ muốn mang bồ về chăm sóc í hả?" Jake hỏi.
tôi nói, giọng không còn chút cảm xúc nào.Rồi đột nhiên tôi bật cười khan.“Người phụ nữ” xém nữa là gia đình của tôi đó.Tôi suýt nữa là có bà chị họ Visser Ba!Ha ha ha! Vui quá ha.Thiệt là, thiệt sự là vui quá!>