← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

Gửi đến con, Tobias," luật sư bắt đầu đọc.

Ông tangập ngừng, với tay lấy cặp kính ở trên bànđeo lên rồi sau đó tằng hắng và đọc tiếp.

"Con thân yêu. Ta là cha của con.Con không bao giờ biết mặt ta, và ta cũng vậy, không bao giờ biết được mặt con. Ta không biết rồi đây, trong nhiều năm tiếp theo đây, cuộc sống của con sẽ ra sao.Ta hy vọng mẹ con sẽ tìm được một người đàn ông khác để yêu thương.Ta biết mọi ký ức về ta trong tâm trí mẹ con đã bị xoá bỏ vĩnh viễn.Mọi bằng chứng về sự có mặt của ta trên hành tinh Trái Đất này cũng đã bị xoá sạch."

Tôi cảmnhậnđược là Aria đang nhìn trừng trừng về phía tôi.Tôi cũng cảm nhận được những báo động của một con thú săn mồi trong ả. Ả đang quan sát cặp mắt tôi. Tôi không nhìn ả. Ả đang chăm chú chờ đợi mắt tôi co co giật giật vì thông tin mới được nghe, chờ đợi sự rùng mình, sự lo lắng, chờ đợi một vài cảm xúc trên khuôn mặt tôi, ngay lập tức hắn sẽ cho tôi“lênđường” luôn.

Khuôn mặt tôi không biểu hiện bất cứ một cảm xúc nào.

“Tađược người - người đã xoá sạch cuộc đời trên Trái Đất của ta - cho cơ hội này để liên lạc với con. Chính sinh vật này đã gọi ta trở về với bổn phận của ta mà ta thì không thể chối từ.”

“Tất cả những điều này dường như sẽ rất lạ lùng đối với con - đứa con trai mà ta không biết đến, mà ta chưa từng nhìn thấy và cũng chưa từng gặp mặt. Nhưng ta không phải là một con người. Ta đã mang hình hài một con người, nhưng ta thì lại không phải là một con người.”

Tôi muốn nghẹn thở.Tim tôi muốn ngừng đập. Tôi cảm thấy như thể bỗng nhiên mọi người, mọi vật đang tiến tới rất gần tôi, như thể Aria-Visser Ba đang phà những hơi thở của ả ngay bên má tôi, và tay luật sư đang ngả người qua cái bàn giấy của ổng mà thì thầm những to nhỏ vào ngay lỗ tai tôi.

Không phải là con người!

Một phản ứng! Tôi cần có một phản ứng!

Tôi tròn mắt và nói,“Ôi, trời,” bằng một cái giọng châm chích nhất mà tôi có thể rặn ra được.

Tay luật sư liếc mắt nhìn Visser ba, rồi đọc tiếp.

“Ta là một chiến binh trong một cuộc chiến tranh khủng khiếp. Ta đã làm những việc khủng khiếp. Ta phải làm những việc đó, ta tin là như vậy. Nhưng ta cảm thấy chán ghét chiến tranh lắm rồi, thế nên ta bỏ chạy. Ta ra đi và ẩn náu giữa những con người trên Trái Đất. Trong khoảng thời gian ta có mặt trên Trái Đất, ta sống giữa những con người, sống như một con người, ta lấy tên là Alan Fangor.”

Giờ thì tay luật sư đang đọc theo trí nhớ, không nhìn vào giấy. Mắt của ông ta nheo lại thành hai đường kẻ chỉ, quan sát tôi.

"Tên ở Trái Đất của ta là Alan Fangor nhưng tên thật của ta là Elfangor-Sirinial-Shamtul."

Thời gian như ngừng trôi.

Tôi cảm thấynhư có một luồng điện ngàn vôn chạy qua người mình.Tất cả các tế bào trong cơ thể tôi như có kiến bò, nhột nhạt khắp người.

Elfangor!CHA TÔI LÀ HOÀNG TỬ ELFANGOR!

Tôi không thể để cho bất cứ một cảm xúc nào hiện ra trên khuôn mặt, dù chỉ là một cảm xúc thoáng qua. Không một cử động. Cặp mắt không xoe tròn. Không có biểu hiện gì! Không có cử động nào!

Tay luật sư đã ngưng đọc. Visser Ba gườm gườm nhìn tôi bằng cặp mắt của Aria.

Tôi nhún vai.“Hết rồi à?."

Tôi thấy ánh mắt của Aria mờ căm, bộc lộ sự thất vọng.Sự căng thẳng, xung điện từ dường như bắt đầu từ từ lan ra, ngấm vào khoảng không gian tù túng, ngột ngạt của căn phòng.

"Còn nữa," tay luật sư nói. "Nhưng tên thật của ta là Elfangor-Sirinial-Shamtul." Hắn ta nhấn mạnh cái tên này một lần nữa. Giống như kiểu người ta gõ búa vào đầu gối để xem phản xạ đó mà. Chắc hắn nghĩ rằng tôi phải bật tung ra khỏi ghế, văng ra khỏi cửa sổkhi nghe thấy cái tên này.“Và mặc dù con sẽ chẳng bao giờ biết đến ta và chúng ta cũng sẽ chẳng bao giờ gặp nhau, nhưng ta vẫn muốn nói cho con biết một điều chắc chắn rằng việc ta biến mất khỏi cuộc đời con không phải là do ta lựa chọn. Ta không mong muốn gì hơn là được sống trọn cuộc đời mình, yêu thương hai mẹ con con.”

Nhưng chúng ta đã gặp nhau rồi, hoàng tử Elfangor à.Tôi thầm nghĩ.Chúng ta gặp nhau khi cha đang hấp hối. Cha có biết không? Cha có đoán được rằng… Chaơi, Cha có cảm nhận được, vào cái khoảnh khắc cuối cùng kinh khủng ấy, cái khoảnh khắc mà con phải bỏ cha lại cho tên sát nhân đang ngồi phía sau con đây, cái thằng bé ở bên cha vào giây phút cuối đó chính là con trai của cha không?

Nước mắt! Những giọt nước mặt chực trào ra! KHÔNG! KHÔNG! Chỉ một giọt thôi là tôi sẽ đi đời.

Đến giờ, luật sư De Groot nom có vẻ tức giận. Cứ bình tĩnh nào. Hắn lí nhí đọc nốt đoạn thư còn lại cứ như hắn đang ở đâu đó xa lắc xa lơ.

“Nhưng ta là một phần của sứ mệnh quan trọng hơn chính bản thân ta. Ta có nghĩa vụ phải hoàn thành.Có một thế lực đen tốimà ta cần phải chiến đấuchống lại nó. Có những sinh mạngta phải cố mà cứu sống. Trong đó có cả con và mẹ con. Ta là một người thuộc chủng tộc Andalite. Đối với người Andalite, nghĩa vụ là vô cùng quan trọng. Cũng như biết bao con người khác mà thôi. Ta không thể nói với con rằng ta yêu con, con trai bé bỏng của ta, vì ta không biết con. Nhưng ít nhất, ta cũng biết rằng tamuốnyêu thương con.”

“Ký tên hoàng tử Elfangor-Sirinial-Shamtul."

Tôi bật cười khẩy.“Thế là rõ quá rồi, đúng không?”

“Rõ gì cơ?” Aria hỏi.

“Cái người được gọi là‘cha ruột thực sự’ của tôi đó tự nhiên xuất hiện và ổng là một kẻ dở hơi, một kẻ ngu ngốc. Chính xác hoàn toàn là như thế. Chốt lại là: không có đề cập gì đến tiền bạc hết, phải không?”

"Không có tiền." De Grootxác nhận.

Tôi đứng bật dậy, Aria cũng vậy.

"Nè, chị có thực sự muốn đưa tôi về nhà chăm sóc hay chị chỉ hy vọng được thừa hưởng chút gì đó thôi?" tôi căn vặn.

"Chị có muốn đưa em về chăm sóc mà,”ả nói, cười ngượng nghịu.“Nhưng chắc em phải chờ chị thêm một thời gian nữa. Em thấy đấy, chị có việc đột xuất phải quay trở lại Châu Phi để chụp lại một vài tấm hình… sư tử."

Tôi cười chế nhạo, vẫn cái kiểu khó coi của một thằng bé đầu đường xó chợ.“Tuyệt quá. Tôi có một ông bố dở hơi và một bà chị họ giả mạo.”

Tôi quay lưng lại phía chúng và bước đi.

"Tobias," Aria gọi.

Tôi quay lại, đối diện ả."Gì nữa đây?"

"Chị… Chị có biết cha em. Chị và ông ấy, nói sao nhỉ, hồi đó từng là đối thủ của nhau trong một vài lần. Nhưng ông ấy không ngốc đâu." Bỗng nhiên Aria-Visser Ba mỉm cười. Đó là một nụ cười xa vắng, hình như ả đang nhớ lại một ký ức nào đó từ hồi xửa hồi xưa. "Hoàng tử Elfangor-Sirinial-Shamtul không hề ngu ngốc. Và trong khắp dải ngân hà này, sẽ khó mà lại có được một người thứ hai như ông ấy đấy."

Tôi buông thõng hai tay. "Ôi trời ơi, chị cũng điên như ổng rồi."

Tôi bước ra ngoài và khép cửa lại sau lưng mình. Tôi nghe tiếng De Groot nói,“Ta không bắt nó sao? Chỉ để an toàn thôi mà, không biến nó thành người của bọn ta à?”

Giọng của Aria khinh miệt vang lên."Nó là một thằngcặn bã của xã hội.Ban cho nó một tên Yeerk cũng là phí hoài.Elfangor chắc sẽ xấu hổ về thằng con này thôi.Lẽ ra con trai của hắn phải là một chiến binh, một đối thủ đáng gờm mới phải chứ, ai dè nó lại là một thằng nhóc ngu ngốc, tệ hại. Thật là đáng tiếc."

Tôi đã ở trong lốt hình biến thiệt là lâu. Tôi rời khỏi văn phòng luật sư và đi đến một nơi thật an toàn, không bị ai theo dõi. Tôi hoàn hình. Tôi không còn nghĩ đến việc mình đã từng quyết định trở lại làm người nữa. Tôi hoàn hình thành diều hâu trước khi tôi bị mắc kẹt trong lốt hình biến.

Nhưng rồi tôi lại biến hình lần nữa. Biến thành người để khóc. Tôi muốn khóc thật nhiều, thật lâu cho thật thoả nỗi buồn của mình. Mà diều hâu thì không khóc.