CHƯƠNG 28
Tôi chẳng còn nhiều thời gian mà đau buồn cho bản thân mình nữa. Mọi thứ đã đến rồi. Tôi phải đi gặp luật sư và "chị họ" Visser Ba của tôi thôi.
Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi. Tôi sẽ phải đến văn phòng luật sư để nghe bản di chúc của cha tôi để lại. Bản di chúc của người cha thật sự của tôi, mà tôi chưa bao giờ được biết mặt.
Tất cả đó là giả mạo. Nhưng tôi buộc phải hoàn thành vai diễn của mình.Đó là một cái bẫy,nhưng cách duy nhấtthoát khỏi cái bẫy ấylà phảibước thẳng vào nó.
Aria là Visser Ba. Hắn đang tìm kiếm tôi. Điều đó có nghĩa là hắn đang nghi ngờ tôi. Nếu tôi không ló mặt tới văn phòng luật sư, bọn Yeerk sẽ cho rằng tôi đã nhận ra đó là cái bẫy của bọn chúng. Và chúng sẽ nhận định rằng tôi là một Animorph - Người Hoá Thú.
Tại sao chúng lại nghi ngờ tôi đầu tiên? Ai mà biết được? Nhưng điều đó sẽ dẫn chúng ngay đến sự khẳng định rằng tôi - một thằng bé loài người - là một trong những kẻ mà chúng gọi là băng thảo khấu Andalite thì có thể đoán ra được những đứa khác trong băng cũng là con người, và cũng đoán ra được rằng mấy đứa đó cũng là một bọn nhóc tì mà tôi quen biết.
Rồi cứ thế suy diễn, kết thúc sẽ là một ván cờ chí tử, mà phần thua chắc chắn sẽ nghiêng về phía tụi tôi. Chúng sẽ bắt được Jake, người từng là bạn tôi.
Jake sẽ bị biến thành một kẻ Mượn xác. Ngay cả trong trường hợp Jake khăng khăng cự tuyệt đến chết, thì chúng cũng sẽ lần ra được Marco - bạn thân nhất, rồi Rachel - cô em họ của Jake. Và từ Rachel, sẽ dẫn đến Cassie. Cuộc chơi kết thúc.
Tôi phải tìm ra được một cách để đường đường bước vào văn phòng luật sư và cứ để Visser Ba bung cái bẫy của hắn ra và phải làm sao để mình không bị tóm cổ.
Và điều tệ nhất là tôi phải làm tất cả những việc đó một mình. Visser Ba hẳn sẽ bố trí quân đội của hắn bao quanh cái văn phòng của ông luật sư De Groot đó. Chỉ cần có một con thú lạ nào đó nháng qua thôi là tất cả sẽ đi tong. Visser Ba sẽ biết hết.
Thực ra thì, các bạn của tôi cũng sẽ phải ở đâu đó chứ sao mà ở không cho được. Trong khi tôi vào trong đối diện với luật sư De Groot và bà chị Aria giả mạo, tụi nó sẽ quay trở lại, tổ chức một trận tấn công vào khu phức hợp của bọn Yeerk dưới lòng đất, xoá sổ cái căn cứ vũ khí mà tụi tôi đã tấn công hôm trước.
Tôi biến hình thành người cách xa văn phòng luật sư, cốt chỉ để phòng không cho ai nhìn thấy. Tôi cuốc bộ qua tám dãy nhà để đến văn phòng. Lâu lắm rồi tôi không đi bộ xa đến thế và lâu đến thế.
Đó là một chuyến đi khiếm khuyết về mặt không gian. Mỗi khi bạn bay, bạn ở trong không gian ba chiều. Còn khi bạn lò dò trên mặt đất như một con người, không gian chỉ còn có hai chiều mà thôi. Chậm hết sức. Lại còn có nào là đèn giao thông, nào là người xung quanh, nào là xe hơi, nào là… Ôi chao, bay liệng trên bầu trời thú vị và tuyệt vời hơn biết bao nhiêu.
Thôi, vậy là hãy lấy làm mừng đi,tôi cay đắng nhủ thầm.Cũng là một điều tốt khi mày không phải trở lại làm người nữa. Mày vẫn còn tiếp tục được bay.
Không có gia đình, nhưng tôi được bay.
Tôi rùng mình và thấy sợ hãi khi đến trước cửa văn phòng luật sư. Không có nhiều lựa chọn dành cho tôi. Tôi cho rằng, thực thà mà nói, tôi hoàn toàn không lo lắng chút nào cho bản thân, tôi chẳng quan tâm đến việc mình sẽ sống mà bước ra khỏi cái bẫy hay là chết ngay lúc đó. Tôi chỉ lo nghĩ đến việc bằng cách nào đó nhanh chóng giải quyết ổn thoả cho xong sự vụ này. Vì những người khác. Vì bạn bè của mình.
Tôi nghĩ những gì người ta hay nói về những người lính chiến là hoàn toàn đúng sự thật. Bước chân đi, họ nghĩ rằng mình đang chiến đấu vì đất nước mình, nhưng có khi họ lại kết thúc đời mình vì một thằng bạn nằm chung chiến hào.
Lúc ấy, tôi không quá để tâm đến số phận của loài người. Tôi không phải là một con người. Tôi là một con diều hâu. Nhưng tôi lo cho Jake, cho Cassie, cho Marco, cho Ax-chiến hữu, và cho Rachel. Lúc nào cũng là Rachel.
Khi tôi run rẩy bước qua ngưỡng cửa văn phòng, người phụ nữ tiếp tân không có ở đó. Tôi đứng đó, không dám chắc những gì mình sẽ làm trong những giây phút sắp tới. Thế rồi, hai người bọn chúng từ phòng trong bước ra.
Aria mỉm cười rất tươi và nói.“Hẳn em là Tobias.”
Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp cô ta. Tôi, tôi đã bay lượn hàng trăm vòng trên không trung, theo dõi cổ qua cánh cửa sổ khách sạn mở rộng. Thế rồi, hình ảnh của cổ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Cổ đã ở rừng rậm châu Phi hàng bao nhiêu năm thế nhưng, trước khi cổ rời phòng, cổ lại dừng chân trước tấm gương dài sửa sang lại đầu tóc. Hành động đó hoàn toàn là tự nhiên đối với một người phụ nữ bình thường, chỉ có hơi lạc điệu với một phụ nữ suốt ngày náu mình giữa những loài sinh vật không có mắt thẩm mỹ trên đỉnh Land Rover heo hút, trống trải.
Tôi gật đầu. "Phải, là Tobias đây."
Tôi phải vào vai một thằng nhóc ma cà bông mà, nhưng tôi lại bối rối quá và quên mất. Hơn nữa mặt tôi trơ trơ, tôi chưa quen để diễn với mặt người.
Aria tiến tới gần tôi, khoác vai tôi một cách thân mật.
Visser Ba.
Tôi cứng người và cố né người ra xa.
"Khoẻ rồi đó, Tobias, tụi mình cùng gia đình mà. Từ giờ trở đi, chị sẽ chăm sóc em. Cứ yên tâm đi cưng."
De Grootbước tới,bắt tay tôi. "Vào trong này đi nào, anh bạn trẻ?"
Nếu như bạn không để ý lắm, bạn sẽ không bao giờ nhận ra cái cách mà De Groot đứng phía sau lưng Aria.
Cứ như thể,De Groot không muốn tiến tớiquágần Aria.Cứ như thể ổng không muốn đụng phải cổ vậy.
Ông ta sợ.
De Groot là một người Bị-Mượn-Xác, và hắn biết rõ Aria là thượng cấp của hắn.
Tất cả chúng tôi ngồi trong văn phòng. De Grootnhìn Aria như chờ đợi. Tôi thì vào vai một thằng nhóc đường phố lưu manh tanh banh thói lề. Aria thì đóng vai hiền dịu, cứ cười ngọt ngào.
Ai cũng vào vai thật đẹp, tôi cũng vậy.
Chỉ một hành động sai lầm, chỉ một cử chỉ thoáng qua mà sai lầm thôi, thì bọn Yeerk sẽ nhảy vào tóm cổ tôi và xử lý tôi theo cái cách mà tôi chưa kịp nghĩ tới nữa kìa.
"Chúng ta có mặt ở nơi đây đểcùng chứng kiến việc tuyên đọc một tài liệu quan trọng dành cho Tobias. Tài liệu này do ba của cậu để lại. Một người cha khác, không phải là người cha mà em vẫn lầm tưởng là cha đẻ của mình." Rốt cuộc rồi thì De Groot cũng lên tiếng.
"Cha nàomà chẳngđược, " tôi nhún vai, xấc xược.
Aria nhìn tôi. "Bộ em không quan tâm xemngườichathực sự củamình là ai à?"
"Quan trọng là ông có để lại chotôití tiền còm nào hay không đã," tôi cười, mất dạy ghê.
De Groot nhướng mày nhìn tôi, trước đó ông ta nhìn thật nhanh về phía Aria.
"Không, không có đồng nào cả."
Tôi trợn tròn hai con mắt.“Chỉ cótiếngmà không cómiếnggì à?”
De Groot vỗ vỗ vào tập tài liệu trước mặt vẻ bực mình. "Hôm nay chúng ta tới đâychỉđể nghe những lời cha cậu nhắn gửi lại.Nếu điều đó -"
"Đọc đi," đột ngột Aria đổi thái độ nhưng sau đó gượng lại được, cười với tôi. "Chị nóng lòng muốn nghe mà."
Luật sư bắt đầu đọc.
Mắt tôi trơ trơ không biểu lộ một cảm xúc nào suốt bức thư. Đó là nhờ bản năng lạnh lùng của loài diều hâu trong tôi.
Bản năng đó đã thật sự cứu tôi.