← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

“Tobias! Bay theo chúng,”Jake la toáng lên ngay khi ba đứa tôi nhảy ào từ trên bục kho chứa xuống nền đất bên ngoài.“Tụi này sẽ bay theo ngay tức thì.”

Đây là lúc để đua tốc độ. Tụi tôi cần phải về trang trại gấp, trước khi đám Helmacron cuỗm mất chiếc hộp xanh. Ngó thấy một thùng xe tải của Hội từ thiện đang mở toang và trống rỗng, mấy đứa tôi tức tốc chui vô, kéo cửa che kín lại và bắt đầu biến hình.

Tôi tập trung vào lốt hình biến ó biển mà ADN của nó đã trở thành một phần trong con người tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy cảm giác biến đổi nhồn nhột quen thuộc của một cơn-đau-ở-rất-xa. Biến hình thường làm những việc gây sốc đối với cơ thể bạn: xáo trộn các cơn quan nội tạng, vặn xoắn xương cốt và khiến những phần cơ thể mọc lên ở những chỗ trước đấy không hề có. Đáng lẽ nó phải gây những cơn đau ghê gớm nhất mà cơ thể người từng chịu đựng. Nhưng công nghệ biến hình đã che đậy cơn đau ấy. Cũng như dùng thuốc Novocain làm giảm đau khi nhổ răng í mà.

Nhưng cũng như khi bạn đến nha sỹ, bạn biết là vẫn có cơn đau ở đó. Ý tôi là, bạn nhận ra việc nhổ răng vẫn gây đau, có điều cơn đau đó không xộc lên não của bạn.

Thiệt kỳ cục. Ngay cả khi thực hiện một lốt biến hình bạn đã từng làm trước đó, như tôi đã từng biến thành ó biển.

Từ rất xa, xa thẳm đâu đó có nỗi đau khủng khiếp khi da bị phồng rộp lên, tạo hình những chiếc lông đang mọc ra, mọc mãi, hàng ngàn cái lông cánh trồi lên từ da thịt tôi. Lưng, ngực, hai cánh tay, hai cẳng chân, chỗ nào cũng mọc lông ống nhanh như chớp, như trong một bộ phim quay chậm về quá trình phát triển của cây cối.

Đôi môi tôi dày lên, rắn lại như móng tay, rồi nhô hẳn ra tạo hình cái mỏ khoằm sắc lẻm. Những ngón tay duỗi dài ra và hai cánh tay teo rút lại, rồi phụt! ở đây, và phụt! ở phía kia, hai bên cánh tay và xương vai của tôi mọc ra đôi cánh và xương của cánh chim.

Tôi đang thu nhỏ toàn bộ cơ thể, trong khi là cái xe tải màu tối, dĩ nhiên là đang bự ra rất nhanh xung quanh tôi. Hai ngón chân tôi tan ra dính vào mấy ngón khác và trở nên có vỏ cứng ngắc. Xương gót chân thình lình lồi ra khỏi thịt tạo thành cái vuốt phía sau. Và trong khi tất cả chuyện này xảy ra, trong khi quan sát bạn bè tôi thực hiện sự thay đổi tương tự, tụi tôi tiếp tục câu chuyện đối thoại. Thiệt là đáng kinh ngạc vì bạn đã quen với chuyện biến hình, tôi đoán thế.

Marco đang nói.

tôi nói.

Jake hỏi.

Marco thắc mắc.

tôi nói.

Ax hỏi.

tôi nói.

Marco nói.

Ax thận trọng nhắc nhở.

Tôi biến thành ó biển, còn Rachel biến thành một con đại bàng đầu bạc khổng lồ. Bước khệnh khạng trên đôi vuốt chim tới cánh cửa xe khép hờ, nhỏ hụp xuống, quặp cánh lại cho thân hình bớt kềnh càng rồi trượt ra ngoài.

Tôi lịch kịch đi sau nhỏ, luồn xuống đậu trên thanh chống va, định từ đó sẽ đập cánh bay khỏi mặt đất.

Khỉ thật, đằng sau tòa nhà Hội từ thiện chẳng có miếng gió nào, không khí chết lịm mới tức chứ. Vậy là tôi đành phải chuồi ngay xuống đất, chạy một quãng để lấy đà bay lên…

Năm đứa tôi hết đập cánh lại quẹo cua, rồi lại đập cánh cho tới khi đạt được độ cao an toàn phíatrênđường dây điện, những mái nhà và các biển báo trạm xăng… Cả bọn trực chỉ trang trại nhà tôi, hy vọng đó là phương hướng đúng. Tôi ngó quanh bầu trời tìm bóng dáng của Tobias. Ó biển, cũng như các loài chim săn mồi khác, có đôi mắt tinh tường phải biết.

Nhưng chính Rachel mới phát hiện ra cậu ta - một chấm nhỏ tí đang bay được nửa đường đến trang trại.

Rachel thông báo.

Jake nói.

Marco đồng ý.

Lạ thật, thế mà tụi tôi cũng thu ngắn được khoảng cách với Tobias. Một điều gần như không thể xảy ra, bởi vì chẳng ai trong tụi tôi nhanh hơn cậu ấy, ngoại trừ Jake trong lốt chim ưng Peregrine.

Jake thông báo tình hình.…ối trời ơi… Cậu ta đang đánh nhau quyết liệt với một trong hai con tàu kia!>

Ax nói trắng ra điều tôi cũng chợt nghĩ đến.

Đột nhiên, loài Helmacron tí tẹo không còn mắc cười nữa.