← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

“Em đã sẵn sàng,” Rachel nghiêm nghị đáp.

“Thảy cho chúng một cú cảnh báo,” Jake nói. “Coi chừng thảy trúng Cassie và mấy đứa khác đó.”

Hình như Rachel vừa chọi gạch bởi vì tôi cảm thấy như có động đất lớn.

Ầ ẦMM!

Cơn chấn động chỉ kéo dài một giây, nhưng cũng đủ hất tôi ngã chỏng gọng. May thay tôi ngã xuống từ độ cao chỉ vài milimét.

“Hỡi loài Helmacron! Hãy nghe tôi nói.” Jake diễn thuyết.“Đó là cú ném cảnh báo. Cú sau sẽ nhắm trúng ngay đầu các anh. Hãy thả chiếc hộp xanh ra. Hãy trả lại hình hài cũ cho các bạn của tôi. Chúng tôi sẽ để các anh ra đi bình an.”

“Hả? Nè, nó dư sức đập bể tàu của tụi bay đó nha,” Rachel hầm hè.

tôi nhận ra giọng truyền ý nghĩ của Ax. Như vậy tức là ảnh đang ở dạng Andalite.

Tuyệt! Chỉ còn thiếu mỗi chuyện là ba mẹ tôi bất thình lình trở về nhà và trông thấy Jake, Rachel đang cặp kè với một cậu bé nửa nai nửa bọ cạp, có bốn mắt và đuôi, đang đấu khẩu với một con tàu đồ chơi, còn tôi thì chỉ bé bằng con muỗi kim.

Ax bình thản nói.…>

con ngườithấp kém!>

một con ngườithấp kém, tôi là người Andalite.>

“Ê!” Rachel sửa lưng.

Ax nói.

…>

“Đó là cục gạch, Ax. Nó được gọi là gạch. Chúng tôi xây nhà bằng…”

Ax nói riêng với Jake.

“Thôi,đủ rồi.Ta đủ ngán với trận chiến với mấycái tôibự chảng của các vị ngoài hành tinh lắm rồi.Ta sẽ đếm đến ba, sau đó ta sẽ ném cục gạch này. Đám sâu bọ bọn mi phải trả lại hình hàicũ cho hai người bạn của ta… và Marco nữa… nếu không ta sẽ chọi gạch.” Rachel lên giọng.

“Một…”

“Hai…”

Pằng chíu! Pằng chíu!

“Aaaahhhh!” Rachel rú lên.

“Con tàu thứ hai quay trở lại!” Jake báođộng.“Chú ý!”

Tôi có thể thấy tất cả chuyện đó diễn ra xa tít bên trên. Rachel cao sừng sững, tay cầm cục gạch to bằng trường trung học. Con tàu Helmacronthứ hai, lúc này nhìn không còn tí teo nữa, lao bổ xuống húc vào vai nhỏ.

Rachel buông cục gạch. Nhưng đó không còn là cú nhắm đích nữa, mà là cú ném hú họa. Cục gạch bay vòng cung trong không khí và bắt đầu rớt xuống, thẳng ngay chỗ tụi tôi.

“Chạy!” Marco la. Cậu ta bây giờ cũng nhỏ y chang tôi và Tobias.

Chúng tôi co giò chạy. Còn Tobias thì bay.

“Không!” Jake thét lên,đoạn tung người lên không trung và vươn tay ra chụp hòn gạch đang rơi.

Bỗng…

PHẬẬPP!

Cái đuôi của Ax vung lên như chiếc roi điện. Đột nhiên, một trận mưa tia lửa điện nháng lên xung quanh tụi tôi, nhóa nhòa như pháo bông ngày quốc khánh. Có hai cục gạch nhỏ văng ra hai phía.Tôi nhìn lên hai miếng gạch đang rơi.

"Đừng nhúc nhích!" tôi gào lên.

BỊCH!

BỊCH!

Chúng rơi xuống hai bên tụi tôi, một lần nữa lại xô tôi ngã dúi dụi. Tiếp theo là một cơn chấn động dữ dội.

ẦẦM!

Jake té huỵch xuống đất, tí nữa là đè chúng tôi bẹp dúm. Gương mặt cậu ấy áp xuống sàn, cao tuốt muốt như tòa nhà ba mươi tầng. Đôi mắt Jake là hai cái hồ bơi màu nâu và trắng, với những khối cầu khổng lồ cứ toan nổ lốp bốp và chảy nhệu như kẹo Jell-O.

Miệng cậu ấy là cả một thung lũng. Lỗ mũi là những hang động. Khi thở, Jake suýt nữa thì cuốn tung Tobias lên trời. Và tiếng hít hà đau đớn của cậu ấy hệt như cái máy hút gió đang mở công suất tối đa.

Tôi dòm trao tráo vào gương mặt mình cảm mến, cứ ngỡ đang chiêm ngưỡng một tảng núi. May thay, Tobias chú ý đến điều quan trọng hơn.

Jake lăn người, hệt một dãy núi chuyển động, ngay lúc hai con tàu Helmacron vụt qua đầu cậu ấy - cặp máy Kéo sinh đôi vẫn cố gắng giữ chiếc hộp xanh.

Jake nằm ngửa ra, giơ hai cánh tay dài cả dặm lên không trung,những ngón tay cỡ con Taxxonchụp quanh cái hộp xanh và rị nó xuống.

Hai con tàu Helmacron chòng chành một chút, rồi rú lên và phóng vút đi.

Tụi tôi đã giật được chiếc hộp.

Rủi thay! Marco, Tobias và tôi vẫn còn nhỏ tí nị - nhỏ như cái đê khâu[6]so với căn nhà.