CHƯƠNG 8
Tôi teo lại với tốc độ kinh hoàng.
Trước giờ tôi đã từng co rúm lại rất nhiều lần rồi, khi biến thành những loại côn trùng. Nhưng lần này rất kỳ khôi - tôi đang quắt lại trong chính hình dạng người của mình.
Điều an ủi duy nhất là bộ đồ biến hình của tôi cũng nhỏ theo. Teo tóp vốn rất khó chịu rồi, nhưng nếu mà co tuột ra khỏi quần áo thì khó coi hết biết.
“Hây!” Tôi la lớn.“Bọn mi làm gì ta vậy?”
“Ê, mi nói ai húp híp chứ? Chờ chút coi! Ngưng ngay!” Thế nhưng, tôi vẫn cứ teo rút lại thật lẹ. Vài tấc rồi chỉ còn chừng vài phân, vậy mà vẫn cứ teo, teo nữa. Con gấu Mỹ trong chuông bự hơn tôi cỡ một triệu lần là ít…
Tôi quay lại và phát hiện ra Tobias đang lao xuống như một chiếc phi cơ 747 chuẩn bị hạ cánh.“Tobias! Cẩn thận đấy! Chúng có tia làm thu nhỏ!”
Chớp!
“Ôi, rồi bồ sẽ thấy ngay thôi.”
Tobias lúng túng.
“Tobias! Bồ phải báo cho mấy đứa kia biết để đừng lại gần đây! Hình như bọn Helmacron dùng chiếc hộp để thu nhỏ tụi mình.”
"Báo động cho mấy đứa khác đi!" Tôi la lên.
Tobias quay đi, nhưng cậu ta đang nhỏ dần, chỉ còn cỡ như con chim ruồi và đột nhiên, cánh cửa ra vào bỗng nhiên trở nên xa tắp…
Tobias ca cẩm.
Một khối thịt khổng lồ lấp ló nơi ngưỡng cửa: Marco.
“Lùi lại!” Tôi hét to nhưng dĩ nhiên Marco chỉ nghe được lí nhí.
Chớp!
"Ê!" Marco la lên. "Đừng nhá đèn flash chụp hình chứ!”
Tobias truyền ý nghĩ.
“Cái gì? Trước khi tui làm sao?” Nói vậy nhưng Marco cũng ngoái lại, la rầm rĩ.“Jake! Ax! Rachel! Tránh xa nơi này, mau!”
Tôi có thể thấy Marco trố mắt nhìn xuống mình. Gương mặt cậu ta to cỡ chiếc khinh khí cầu Goodyear.
“Ồ, khỉ thật,” cậu ta lầm bầm.
Tôi lại co thêm miếng nữa. Giờ tôi chỉ còn nhỏ cỡ con gián. Mái trần khu chuồng trại nhìn y hệt bầu trời bao la. Tia sáng leo lét tỏa trên đầu tựa như mặt trăng.
Marco ngự trên đôi cẳng cao chót vót như cây cù tùng, với hai bàn chân như một cặp tàuTitanicsong sinh.
“Có gì trongđó vậy?” Jake quan tâm hỏi.
“Ồ,” Marcođiềm nhiên nói.“Bọn Helmacron đang sử dụng chiếc hộp xanh theo một cách quái dị.”
“Mình sẽ vào!” Jake nói, giọng cương quyết.
“Íđừng!” Marco can gấp bằng cái giọng khổ sở như hít thở khí hê-li.“Đừng vào.” Rồi ngẫm nghĩ một chút cậu ta lại bảo,“Rachel,bồ có thể vào được.”
Tobias phản đối.
"Ê, mụ Phù Thuỷ Độc ác còn nguyên hình hài đúng cỡ của mụ ta, mà tui thì nhỏ tí nị ở đây mà lí nhí hát‘Chúng ta đại diện cho Lollipop Guild[5]’sao? Tui hổng muốn đâu à nha."
Tobias nói bằng giọng truyền mà tất cả chúng tôi đều nghe rõ từng chữ.
“Thôiđược, tất cả lùi lại,” Jake ra lệnh.“Chú ý, tàu Helmacron thứ hai cất cánh. Rachel, lấy cục gạch chọi nó đi.”
Quanh tôi, những hạt bụi giờ đã to như những trái banh da.
“Chắc mình hết teo rồi!” Tôi nói và chợt thấy một cái gì đó rất kỳ cục. Tobias! Cậu ta to chẳng kém gì tôi, cỡ một chú ruồi tí hon.
banđầu của tui nhỏ hơn bồ nhiều mà.> Tobias thắc mắc.
“Mình nghĩ đó không phải là vấn đề,” tôi nói. “Cái chính là loài Helmacron muốn thu chúng ta nhỏ lại bằng họ.”
Marco bước lại gần. Cậu ta cũng đang bị thu nhỏ, nhưng với tôi, Marco hãy còn là một gã khổng lồ. Tuy nhiên, cái gã khổng lồ ấy đang ngày càng bé lại.
“Trời, mấy bồ nhỏ xíu hà. Ôi cưng ơi! Anh đã thu nhỏ nhóm Animorphs!” cậu ta pha trò.
“Rachel! Lượm một cục gạch!” Jake hét như lệnh vỡ, vang dội quanh chúng tôi.