CHƯƠNG 11
“Chạy! Chạy mau! Ba tui về rồi!” Tôi vừa la vừa dợm chân chạy, té chúi nhủi lên mặt đất lổn ngổn đá tảng và đá ong.
“Nè! Sao mấy bồ chạy dữ vậy? Chú ấy đâu có trông thấy tụi mình?”
“Nhưng ai cấm ba tui đừng dẫm bẹp tụi mình chớ?”
“Aaa! Chạy!”
Chúng tôi chạy như bị quỷ ám. Nói đúng ra, chỉ có tôi và Marco cong đầu chạy trối chết, còn Tobias thì bay, như thể một cơn bão sắp ập lên đầu tụi tôi.
RẦM RẬP! RẦM RẬP! Những bước chân của ba tôi nện thình thình.
“Jakeđó à?” ba tôi hỏi.“Cả Rachel nữa? Hai cháu làm gì ở đây vậy? Có Cassie ở nhà không?”
“Dạ… khôngạ,” Jakeấp úng.“Dạ… không.”
“Tụi cháu đến kiếm bạn ấy,” Rachel nhanh nhảu.“Nhưng Cassie không có ở đây.”
“Các cháu muốn gặp nó à?”
“Chào chúạ!” Một giọng khác đột ngột cất lên. Ôi, Ax!Chắc hẳn ảnh đã xoay xở để biến hình xong thành người. Tôi co rúm người lại. Ax khi là người Andalite thì rất thông minh. Nhưng người Andalite hổng có miệng. Không có khả năng nói thành lời và không biết nếm. Vì thế khi Ax là người - có cái miệng - thì hơi kỳ cục một chút…
“Chào cháu,” ba tôi thận trọng đáp lại."Chú có biết cháu không nhỉ?"
"Cháu không biết là chú có biết cháu hay không," Ax đáp. "Chỉ có chú mới có thể trả lời câu hỏi đó."
Rồi ảnh nói thêm, "H-ỏ-i. Câu-hỏi."
“Chú nghĩ… chú chưa biết cháu. Ờ, mà tại sao cháu phải núp sau cái lồng đó vậy?”
“Vì cháu không muốn chú trông thấy cháu,” Ax thật thà đáp.“Nhưng bây giờ thì chú đã trông thấy cháu rồi.”
Một khoảng im lặng khá dài.“Ờ, được rồi,” cuối cùng ba tôi cũng lên tiếng.
“Cháu là một người bạn của Cassie,” Ax tự giới thiệu.
“Bạn học à?”
“B-ạ-n h-ọ-ọ-c? H-ọ-c. Vâââng, cháu là bạn học.”
Trong lúc đó tôi vẫn cắm cổ chạy, cứ chực vấp té. Những hạt bụi đập cheo chéo vào đầu gối tôi, đau điếng. Bên cạnh tôi là Marco, và trên đầu tôi là Tobias. Dù có chạy hết tốc lực, thì cùng lắm chúng tôi cũng chỉ nhích được khoảng sáu tấc một giờ thôi. Rồi thì… RẦM…!
“Á á á!” Jake hốt hoảng.“Ừm, chú… chúđi đâu vậy?”
“Hả?” Ba tôi ngạc nhiên.
“Bởi… vì… bởi vì… cháu,” Jake líu lưỡi.
“Anh Jake nghĩ là ảnh vừa mới thấy một cây đinh,” Rachel lẹ miệng.“Cháu cũng thấy một cây đinh nữa nè. Ax, anh có thấy cây đinh không?”
“Đ-đ-iii-n-nh? Con Kiiiiinh?”
“Cậu ta có bình thường không vậy?” Ba tôi sinh nghi.
“Aiạ, Ax í hả? Dạ, ảnh rất thông minh,” Jake liến thoắng.“Chỉ vì ảnh là người nước khác tới mà thôi.”
Tôi rên rỉ.“Ôi, không, giờ thì ba mình sẽ hỏi tiếp...”
“Ô, hay quá há! Ax, cháu là người nước nào vậy?”
"Cháu là người nước Cộng Hoà Bờ Biển Ngà."
"Ôi trời ơi," tôi rên lên. "Tại sao tôi lại đưa cho ảnh cuốn Niên giám về Thế Giới ấy chứ?"
"Cháu biết không, nếu cháu không phiền vì bác nói điều này, cháu không giống chút nào người của Bờ Biển Ngà cả," ba tôi nói. Rõ ràng là ổng đang dùng cái giọng khi có ai đó đang từ từ nhưng chắc chắn đang bứt nốt sợi dây thần kinh kiên nhẫn cuối cùng của ổng.
"Vậy còn Cộng hoàEquatorial Guinea? Hay Cộng hoàKyrgyzstan?Canada?"
"Nói với cháu gì bây giờ," ba tôi nói, "thôi thống nhất làCanadađi."
“Cháu… cháu từ nướcCanadađến. Cháu làngười Ca.”
“Hề hề, Ax- ngố xoay xở hổng tệ,” Marco bình phẩm, mắt sáng rỡ.“Hổng ai nghĩ ảnh là người hành tinh khác đâu. Người ta chỉ ngỡ ảnh là một anh chàng hơi thộn thôi.”
“Mấy cháu về chưa? Chú sẽ nhắn với Cassie là có các cháu đến.”
“Về ạ?” Jake hết hồn hỏi lại.
“Ừ, về.” ba tôi nhắc lại rành rọtbằng cái giọngtôi-là-phụ-huynh-cấm-cãi.
Jake và Rachel chẳng dám hó hé gì thêm. Thế rồi, tôi nghe tiếng chân bọn nó xa dần.
Nhưng gần hơn nhiều, là hai bàn chân tổ chảng của ba tôi - dài cỡ cả mười cái sân bóng đá - đang di chuyển ầm ầm. Một ống tuýp khổng lồ chắn ngang ngay trước mặt tụi tôi. Đó là chấn song của lồng nhốt thú. Hết lối thoát! Bí quá, tụi tôi chui tọt xuống dưới nó, dồn thu lại một cục, thở hào hển sau quãng đường dài xấp xỉ một tấc.
“Thằng nhỏ thiệt lạ,” tôi nghe tiếng ba càm ràm.“Phải nói cho Cassie biết mới được.”
Có tiếng lết giày loẹt quẹt. Rồi liền sau đó, một mũi giày tròn xoe lao ào ào về phía tụi tôi. Một nhúm bụi cát cỡ một muỗng cà phê bị hất tung lên và đang rơi xuống.
Nhiêu đó cũng đủ chôn sống tụi tôi rồi.