← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Một đống những hạt bụi vùi tôi kín mít!

Theo bản năng, tôi ráng thở hồng hộc, cố hớp không khí. Nhưng sau đó tôi chợt nhận ra mình chẳng phải việc gì mà phải mất công thế, bởi vì không gian giữa những hạt bụi kia đủ rộng cho không khí lọt vào.

Tôi“cảm thấy” (chứ chẳng trông thấy gì ráo) mình bị vài hạt bụi nặng trịch ghìm xuống. Mắm môi mắm lợi đẩy hạt bụi đang đè bao tử mình ra mà chẳng được, đổi thế, tôi quắp cả hai chân lên, đầu gối tì vào hạt bụi, bậm răng hẩy nó đổ qua bên.

Hạt bụi hơn cựa quật một chút - nhưng thật ra nó không chuyển động mà chỉ hích cho hạt bụi kế bên rớt xuống. Một khoảng không gian trống lộ ra, dọn đường cho một luồng ánh sáng nhỏ tị.

Đẩy, lại đẩy tiếp. Hết hạt bụi này đến hạt bụi khác xô nhau lăn xuống. Lỗ sáng to dần ra. Đột nhiên, một gương mặt trám ngay vào cái lỗ ấy.

“Ồ, ra là bồ,” Marco reo lên rồi bắt đầu hăm hở đào bới, giải thoát cho tôi. Tôi nghiêng đầu ló khỏi đống bụi. Lạ quá, tôi thấy Marco khiêng một hạt bụi nặng hơn cả trọng lượng của mình.

Lồm cồm bò ra, tôi cúi xuống nhấc thử một hạt bụi. Thật ngạc nhiên, tôi cũng làm được liền.

“Í, ngộ nghê,” tôi nói, hồ hởi nâng hạt bụi to tướng qua khỏi đầu.

“Vậy đó,” Marco gật gù kèm theo tiếng cười giòn.“Chả là tụi mình quá nhỏ nên làm được đấy mà. Tương tự như con kiến có thể tha được miếng mồi lớn hơn nó nhiều. Hoặc như con bọ chét có thể nhảy cao gấp hàng trăm lần chiều cao của nó.”

Tobias từ trên cao cỡ một tấc lượng bổ xuống khoe.

“Khó hiểu quá ha?” Tôi lầm bầm nói.

Marco rụt vai lại.“Để chút nữa hỏi Ax coi sao.”

Tobias giải thích.

“Nhưng đó là tốc độ chứ không phải sức mạnh,” tôi tranh cãi. “Ờ, mà có lẽ vậy thật. Hèn chi, Rachel cứ hay kêu rêu rằng nhỏ quá cao nên chẳng thể nhào lộn ngon lành trên cầu thăng bằng được.”

“Cũng giống như trục quay há? Trục kềnh càng đâu thể quay gọn, lẹ được. Ủa quên, bộ tụi mình tính ngồi lì ở đây và mở một hội thảo khoa học hay sao vậy?” Marco nhắc nhở.

“Chứ phải làm gì bây giờ?” Tôi hỏi lại.

Tụi tôi đang ngồi trong một hõm lún, nông cỡ nửa phân. Tụi tôi không thể nhìn thấy gì hơn ngoài những hạt bụi và một thanh chấn song to bự ở phía trên.

“Ơ… tụi mình bé tẹo tèo teo, nhưng cực kỳ mạnh mẽ. Hay là chơi trò vật nhau với những hạt bụi đi.” Marco hứng chí nói.

Tobias nói.

“Sợ tìm hết hơi mà hổng kiếm ra tụi mình thì gay,” tôi e ngại.

“Jake sẽ lưu ý mà. Vả lại, chúng ta cũng chưa đi xa lắm đâu.”

Tôi thở dài, nhìn sang Marco rồi lại thở dài thêm cái nữa. Thật não cả lòng. Marco vẫn tưng tửng như thường lệ, dù đang phải ngồi chễm chệ trên đống bụi, với thanh thép khổng lồ vắt ngang ngay trên đỉnh đầu.

RẦM! RẬP!

Ba tôi đi ngang. Chắc ông tính ra thăm chuồng thú.

“Tuiđói quá,” Marco mè nheo.

Vừa lúc đó chúng xuất hiện trong hõm nông. Có khoảng hơn chục con.

Thứ tụi tôi trông thấy trước tiên là cái mỏm đầu dẹp lép của chúng, dính với khuôn mặt hệt như một kim tự tháp lộn ngược, với đỉnh tháp là cái cằm cong quèo, lủa tủa. Những con mắt cắm thẳng bên trên cái đầu bẹp, y như những viên đá cẩm thạch màu xanh lá cây đính vào nhẫn, và bất cứ lúc nào cũng có thể rơi rụng mất. Phần miệng tựa như miệng côn trùng, luôn nghiếm trẹo qua một bên.

Khi chúng lúi húi leo vào, tôi dòm thấy chúng mặc đồ bó sát từ đầu đến chân, óng ánh bạc. Cổ áo màu ngọc lam. Nếu không để ý đến những cái chân“bổ sung thêm”, thì hình dáng cơ thể của chúng rất giống với cơ thể người.

“Hề, bồ có thểxơibọn chúng đó,” Marcođề nghị với Tobias.

Hành Tinh Vỡ,chiếc tàu danh tiếng nhất trong phi đoàn Helmacron lừng lẫy!> Một tên trong đám dõng dạc truyền thông điệp.

Kích cỡ của chúng cũng tí hin y như tụi tôi - có lẽ là một phần mười sáu inch. Phản xạ đầu tiên của tôi là suýt nữa thì phá lên cười. Cái lũ lít nhít này đinh ninh rằng mình sắp làm bá chủ thế giới mới ngộ chứ.

Nhưng rồi chúng chĩa tia vũ khí cầm tay vào chúng tôi. Thôi chết, tia Nghiệt nhỏ xíu kia không thể làm hại tôi khi tôi còn là một con người với kích thước bình thường, nhưng bây giờ tôi đang bé hơn cả một con bọ…

Đám Helmacron hùng hổ lấn tới.

“Đánh hay bỏ chạy đây?” Marco lẩm bẩm. Cậu ta nhìn tôi, tôi nhìn Tobias và Tobias lại nhìn… Marco.

"Thôi đi mấy bồ, mấy bồ nhớ Jake khi không có hắn ở đây để ra mấy quyết định sinh tử chớ gì," Marco cộc cằn nói.

May sao, tụi tôi cũng chẳng cần phải quyết định gì nữa, bởi vì đã có một tốp Helmacron khác, mặc đồng phục cổ áo màu đỏ tía, đã lẻn tới bao vây đằng sau tụi tôi.

Thiên Hà Blaster!Lùi lại, đồ hèn, hãy để cho những anh hùng Helmacron thực thụ thu gom chiến lợi phẩm của mình!>

“Tụi mình mà là chiến lợi phẩm ư?” Marco nói vẻ bất bình.

Sự lạnh nhạt, xích mích lộ ra mồn một. Hai nhóm Helmacron, nhóm nào cũng nhăm nhăm chĩa súng vào tụi tôi, nhưng những con mắt cẩm thạch xanh lè của chúng lại gầm ghè nhìn nhau trừng trợn.

Ngay lúc ấy, đoàn xe thiết giáp ùn ùn kéo đến.