CHƯƠNG 22
“Tobias! Bồ làm gì ở đây vậy?” Tôi hét lên, mừng đến nỗi chẳng biết mình vừa hỏi một câu thật ngớ ngẩn. Tôi hét một phần cũng vì muốn cho diều hâu nghe được,bởi vì dù thính giác của diều hâu ăn đứt con người nhưng tụi tôi vẫn còn quá nhỏ.
Tobias cười.
“Làm sao bồ tìm ra được tụi mình?”
Hành Tinh Vỡ. Rachel đã dùng một vòng sắt quật cho nó rơi xuống. Jake túm lấy nó và nhét vào cái bàn kẹp ê-tô ở trong trang trại của bồ đó, Cassie.>
Tobias đáp xuống kế bên tụi tôi, bấm những móng vuốt tí hon vào da đầu Chapman.
“Cái bàn kẹp mà ba mình dùng để kẹp gỗ khi cần cưa hay đục í hả?” Tôi hỏi. Ba tôi có một cái ghế thợ mộc xinh xinh cất ở đằng sau chuồng thú. Có một cái bàn kẹp bự gắn trên đó.
“Mình hy vọng mấy bồ không quá tin chúng.” Marco châm chọc.
…>
“KHÔÔÔNG!” Tôi sùng tiết thét lên.
“Mấy bồ ngờ nghệch quá!” Marco cũng hét.“Tất cả chỉ huy Helmacron đều phải ngỏm củ tỏi hết! Chúng đâu có tin người còn sống nên mọi chỉ huy đều bị thủ tiêu ráo trọi.”
“Thôi nào,” tôi nói. “Có Jake, Rachel và Axở đây không?”
“Í mà nè,ở đây tức là ở đâu vậy?” Marco vội hỏi.
Thiên Hà Blaster.Mình đoán hắn đã cho nó bốc cháy bằng tia Nghiệt. Hắn đang huyên thuyên về Helmacron kia kìa. Chapman đang vỗ tay nhiệt liệt.>
Lúc này tôi mới vỡ lẽ vì sao lại có sự xung chấn lan khắp đầu Chapman.
Cố nhìn ngang qua, tôi thấy một biển đầu lố nhố, giống như một dãy núi nhìn từ đằng xa. Tiếng rì rầm liên tục nổi lên, xen lẫn những tiếng nói chuyện râm ran, rù rì và thỉnh thoảng lại rộ lên tiếng vỗ tay lẹt bẹt.
Thình lình, một tinh tính gì đó bỗng khiến thôi lạnh xương sống.“Chết, chiếc hộp xanh đâu rồi?” Tôi vội hỏi.
… Ax cầm rồi. Tụi mình đang ở trong hội trường nhóm Chim Sẻ thuê,> Tobias nói.
“Mắc gì bồ mang chiếc hộp xanh tới đây?” Marco nổi sùng.
…>
“Trời đất ơi!” Tôi la bãi hãi. “Tụi Helmacron đó lần theo chiếcThiên Hà Blastervà nói cho mấy bồ biết mà tới đây, mang theo chiếc hộp xanh. Bồ không nhận ra sao? Bọn Helmacron muốn đoạt được cái hộp bằng mọi giá! Chúng định gài cho tụi mình mải mê đánh nhau với tụi Yeerk rồi thừa cơ cuỗm cái hộp đi mất đất luôn!”
… ô trời… Ax! Tụi mình phải ra chi viện cho Ax ngay! Ảnh đang ở lốt người nên không nhận ra những gì xảy ra đằng sau mình đâu!>
Tobias hấp tấp đập cánh lên đón không khí, bay mất dạng, để lại tụi tôi bị kẹt cứng trên đầu Chapman. Nhưng Tobias chẳng phải đi xa, vì…
Cái giọng ong óng quen thuộc của mấy bà Helmacron lại rồ lên.
Nó bay kề rề, thấp chủm, chỉ cách đầu Chapman vài phân. Tôi nhìn lên thấy nó phóng véo qua. Đó là chiếcHành Tinh Vỡ.
Và nó đang tha theo chiếc hộp xanh.
Thiên Hà Blaster, những Helmacron đã anh dũng hy sinh như những anh hùng vĩ đại!>
Tôi nhìn Marco.“Gan dạ và can trường? Hai con tàu đó xem thường nhau lắm mà?”
Marco đảo tròng mắt.“TàuThiên Hà Blasterđi tong rồi. Bây giờ chiếc kia khoái quá mới tâng bốc vậy thôi. Lũ khùng mà.”
TàuHành Tinh Vỡngừng lại, gào rú cách đầu Chapman vài phân, vẫn không rời chiếc hộp xanh. Cái đầu Chapman bắt đầu xoay theo hướng con tàu.
Vòm đầu Chapman nghiêng dốc xuống, khiến tụi tôi có thể trông thấy bên kia thế giới nhỏ xíu của mình. Và ở đó, một hình hài chành bành không thể lầm lẫn được đang đứng nghênh ngang.
Visser Ba.
Mặt hắn quàu quạu khi chiếcHành Tinh Vỡnhắm thẳng vào hắn.
Tụi Helmacron bắn! Những tia năng lượng màu xanh lá cây dội lên người Visser Ba. Và hắn teo rút lại ngay trước mắt tụi tôi.