CHƯƠNG 21
Gió lốc nóng đến nỗi nó túm tụi tôi và thảy lên không trung.Tôi bị va mạnh vào Marco. Theo bản năng, tụi tôi túm chặt lấy nhau, chân ruồi này nắm chặt lấy lông ruồi kia.
Tụi tôi bị quăng quật như sao băng, quay mòng mòng trong không khí, hoàn toàn mất kiểm soát.
Khắp mọi nơi, lửa tràn lan cùng những âm thanh đùng đùng đoàng đoàng như trống bass nện. Tụi tôi kẹt trong cơn lốc xoáy và bị chi phối bởi một thế lực siêu mạnh.
Có lẽ tụi tôi đã bất tỉnh. Chỉ biết là mãi sau tôi mới nghe lại giọng truyền của Marco.
Cậu ta la.
tôi bảo, vẫn không chịu rời con ruồi-Marco, nghĩ rằng cơ thể nó là cái phao cứu sinh đắc dụng nhất thế giới.
Marco nhận xét.
Hồi lâu gió ngừng hẳn và sức nóng như lò nung vợi bớt. Cơn chao đảo qua đi. Tụi tôi tách nhau ra, bay sóng đôi trong không khí.
Có phải tụi tôi vẫn đang ở trên con tàu đó không? Mà có một con tàu vũ trụ hay không? Hổng cách gì biết được. Hổng có gì trong tầm mắt có thể xác định được. Tụi tôi có thể ở bất cứ đâu. Có thể chỉ cách mặt đất có hai phân rưỡi hay cách cả trăm dặm. Tụi tôi có thể ở trong phạm vi một mét tám chiều cao của một con người hay cũng có thể là những sinh vật cuối cùng còn sống trong vũ trụ này.
tôi đề nghị.
Marco ái ngại.
Tôi cố căng mắt nhìn ngó xung quanh. Nhưng mắt ruồi chẳng phải là chuyên gia tầm xa, vì vậy tôi đành vận dụng đến khứu giác để tìm ra mùi vậy. Nhưng hình như nó cũng tắt mất rồi, hoặc những phân tử mùi quá lớn nên tôi chẳng thể nhận ra.
tôi nói.
tôi xung phong.
Marco cười khanh khách.
Tôi ráng tập trung tâm trí để xua đuổi nỗi sợ hãi.Và cũng xua đổi niềm mong ước tột cùng là bự lên thêm càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt.
Sự thay đổi bắt đầu diễn ra. Tôi to dần to dần. Bây giờ tôi đã to gấp ba hay bốn lần rồi, đã cảm nhận được phương hướng và trọng lực tốt hơn, nhưng tôi biết giới hạn cuối cùng của mình cũng chỉ là một phần mười sáu inch mà thôi.
Rõ ràng là tôi đang rơi. Tôi cảm nhận được lực hút của Trái Đất, đã biết chiều lên hay xuống. Không khí cũng như luồng khí nóng vẫn nâng đỡ tôi.
Đến lúc đôi mắt người bắt đầu thay thế cho đôi mắt ghép của ruồi, tôi thấy Marco đang bập bềnh trước làn gió. Cậu ta cũng đang ở trong tình trạng nửa ruồi nửa người giống như tôi.
Rồi, tôi thấy mặt đất, hay thứ gì đó giống mặt đất, ở xa bên dưới.
Tôi cảm thấy mình như một vận động viên nhảy dù tự do, đang quay tít và rơi vù vù xuống dưới. Nhưng thay vì mặt đất là một mảng chắp vá những cánh đồng và con đường ở bên dưới, thì tôi lại thấy một hang rắn bự tổ chảng, lấp loáng.
Nhưng may thay, cơn gió thổi bạt tụi tôi qua khỏi tổ rắn, tới khu vực rộng mở hơn. Nó giống như một thửa ruộng màu hồng, ngút ngàn về phía đường chân trời.
Tôi hoàn hình nhanh hơn và rơi cũng nhanh hơn. Tôi thấy núi rắn nhỏ đi mặc dù vẫn ghê gớm như quái vật. Xem ra chúng không phải là rắn, mà là những cây cọ dài khủng khiếp.
Chúng cắm rễ vào mảnh đất khoảng vài dặm phía dưới. Chúng có những thân cây mỏng mảnh, lùm xùm, cong cong.
tôi sừng sờ.
Marco bồi thêm.
Tụi tôi trườn xuống rìa của một cái gì đó trông như“khu rừng”, bên kia là một cánh đồng mênh mông bát ngát.
Tụi tôi rớt xuống một núi tóc cứng nhỏng, và trượt qua mảng hói.
Trong rừng tóc, trời càng lúc càng tối hù. Tuy nhiên, tụi tôi không phải là những sinh vật duy nhất ở đây.
Chẳng có những con mắt sáng thồ lố từ trong rừng đêm dõi theo tụi tôi như trong phim hoạt hình. Đúng, những sinh vật tụi tôi đi ngang qua không hề có mắt. Bám tịt vào da đầu, dưới chân tóc rậm rạp, có vẻ như chúng đang hăm he chờ cho tụi tôi té lộn cổ.
Những con vật tám chân, vụng về, lựt giựt cư ngụ ở khắp nơi chân tóc. Phải đến hàng trăm con. Trong thế giới thường, chúng nhỏ đến mức chẳng thể thấy được, nhưng với tụi tôi, chúng to như những chú khuyển.
tôi vừa nói vừa cố phủi chúng ra.
Tụi tôi hoàn hình nốt, cấp kỳ đạt tới chiều cao một phần mười sáu inch, vừa lúc đáp xuống giữa những con bọ nhảy, giờ chỉ còn to cỡ chuột cống.Và chúng không hề nhận thức sự có mặt của tụi tôi, không để ý gì tụi tôi hay có thể làm gì tụi tôi cả, nhưng hình dáng rô bốt khổng lồ của chúng cũng làm tôi sợ chết khiếp. Ngay khi trở lại thành người, tụi tôi chạy hết tốc lực về hướng chân tóc và da đầu.
“Ơn trời là người ta không chữa được bệnh hói đầu,” Marco lẩm bẩm khi tụi tôi guồng chân, chạy hết tốc lực về phía mảng da đầu hồng hồng, trụi lủi.
Tụi tôi lại có thể nhìn được. Như người. Và tụi tôi cũng có thể nghe được.
Nhưng những gì tụi tôi nghe thấy không làm cho tụi tôi cảm thấy khá hơn chút nào.
Visser Ba nói.… nó… láu cá gớm… Vàđây là những gì còn lại của nó… ha ha ha!>
Tiếp theo, một giọng người cất lên làm rung rinh cả da đầu bên dưới tụi tôi, đinh tai nhức óc như thể toàn thế giới đồng thanh lên tiếng.
“Xinchúc mừng ngài đã đánh bại chúng, thưa Visser!”
Tôi nhìn Marco. Cậu ta cũng dòm tôi.“Chapman?” Cả hai tụi tôi đều thốt lên một lúc. Trời đất, tụi tôi đang ngự trên đầu ông hiệu phó Chapman, đầu lĩnh của nhóm Chia Sẻ.
một giọng truyền khác rộ lên.
Tôi mừng húm. Trái tim tôi nhảy tọt lên cổ họng, trước cả khi tôi nhận ra giọng truyền quá đỗi thân thiết ấy.
Tobias nói tỉnh queo khi từ trên trời sà xuống, cách tụi tôi chừng hai phân.