← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

“Làm đi,” Jake ra lệnh.“Cần phải to ra!”

Đã biến hình nhiều lần và thành nhiều loài thú rồi, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác háo hức như lúc này. Tôi muốn to lớn trở lại, muốn về lại thế giới rệp và bọ chét là… rệp và bọ chét.

Tôi đang phình ra nhanh chóng thì Visser Ba nhảy xổ vào chùm lông - may quá, những nét đặc trưng loài người của tôi đã tan chảy và biến dạng.

Hắn thở hồng hộc.

Nhưng tôi chẳng sợ gì hắn nữa vì tôi đang lớn nhanh như thổi. Vươn lên, lên khỏi rừng lông! Lên cho tới khi đầu tôi nhô lên khỏi lưng con Thú Ăn Kiến. Và vẫn lên tiếp khi Tobias bay vụt qua, nhỏ tí.

Lên mãi cho tới khi Ax trong lốt diều mướp không còn to như chiếc boeing 747 nữa.

Cao mãi lên cho tới khi tôi có thể thấy mấy đứa kia, tất cả đều đang vọt lên từ đám lông như những luồng khí nóng bốc lên từ một khu rừng.

Con Thú Ăn Kiến đột ngột rũ người làm cả đám tụi tôi ngã lăn cù nhầy, rơi tọt xuống đất. Tuyệt. Khi tụi tôi chạm đất thì đó là đất thật.!

Tụi tôi đang lớn trở lại!

Đúng như dự đoán, con Thú Ăn Kiến mà tôi sắp biến thành có đôi mắt cực tinh, ít ra là đối với những chi tiết nhỏ. Tôi có thể thấy Tobias đang đậu lắt lẻo trên vai Ax. Con tàu Helmacron vẫn còn đeo theo chiếc hộp xanh đang nằm trên cát, bị móng vuốt diều mướp của Ax quắp chặt lấy.

Thú Ăn Kiến trông rất buồn cười. Kể từ mỏm đuôi xồm xoàm lông đến cái đầu kệch cỡm, nhọn hoắt, nó dài cỡ một mét hai, nhưng chỉ cao tới đầu gối người. Chẳng phải là con thú to dễ sợ nhưng cũng quá đủ đối với tất cả tụi tôi.

Con mắt Thú Ăn Kiến của tôi giương ra nhìn thấy một cái ống phủ lông một nửa - đó là cái miệng trải dài đến vô tận.

Tuy nhiên, thân hình bự xự của Thú Ăn Kiến không phải là vô dụng. Tôi tì hết cả trọng lượng vào chân sau và giữ thăng bằng trên khớp chân trước - tốt hơn nên để cho“lưỡi hái”cong vòng kia được an toàn và sắc bén.

Tôi cảm thấy bản năng Thú Ăn Kiến sủi ùng ục bên dưới ý chí loài người của mình. Trong khi tôi căng cả người trước phản xạ đánh-nhau-hay-bỏ-chạy, thì con vật này lại trầm tĩnh và tỉnh queo. Sau đó tôi nhận ra nó là loài có thân nhiệt thấp nhất trong số các loài vật có vú sống trên cạn. Theo như tôi biết thì chúng có thể ngủ đến mười lăm tiếng một ngày.

Với thị giác và thính giác cực kỳ nhạy của Thú Ăn Kiến, tôi có thể thấy rõ đám Helmacron và lũ Mượn xác-Người đang lau nhau ở trên mặt đất.

Bản năng của con thú lấn át bản năng của tôi đến nỗi tôi chẳng kịp nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp theo.

Hấp!

Cái lưỡi nham nhám của tôi thè dài ra đến hơn nửa mét! Nó táp một nhúm Helmacron, phủ lên chúng một lớp chất dính để giữ chắc lấy, rồi lôi tuột vô miệng. Tất cả diễn ra cái ào, trước khi tôi kịp biết.

Marco khích lệ.

Tôi cảm thấy cái gì nhần nhận trong miệng, và bắt đầu… nhai.

Tôi hoảng hốt la lên, cứng cả quai hàm.

Bỗng, thật bàng hoàng, tôi nghe từ sâu bên trong miệng mình, giọng một bà Helmacron léo nhéo.

Tôi lại lè lưỡi ra, ráng hết sức giữ như thế rồi nằm ẹp xuống. Dính vào lưỡi tôi là mấy tá Helmacron.

tôi bảo.

Lại một giọng Helmacron eo éo cất lên.

Tôi nghe một giọng truyền nữa, trầm và hiểm độc hơn. Visser Ba hầm hè. Hắn đã nắm thóp được mưu mẹo của tụi tôi và cũng đã biến thành một con Thú Ăn Kiến.…>

HẤP!

Lưỡi hắn quăng ra, đớp ngay một con kiến và cả… một con chim tí tẹo bay ngang qua.

Tobias kêu rùm.

Rachel thảng thốt gọi.

Visser Ba ngừng lưỡi lại, giữ cho Tobias chỉ còn cách cái quai hàm khỏe khoắn của hắn có một milimét.

Visser cười khẩy.

Nhanh như chớp, Ax chồm tới. Lưỡi dao đuôi của ảnh hạ xuống, hơi chao một chút rồi kề dính vào cổ họng con Thú Ăn Kiến của Visser Ba.

Ax nói.