CHƯƠNG 18
Đến giờ tôi đã biết tại sao dân Iskoort lại xây dựngTháp Bác Sĩ Seussnày: bề mặt của hành tinh Iskoort là một vùng đầm lầy kinh khủng, bốc mùi hôi thúi nồng nặc. Tôi ráng bay lên cao để thoát khỏi cái mùi lưu huỳnh đậm đặc ấy, rồi nghỉ một chút lấy hơi.
Cơ thể chim ưng rất sung sức sau đợt biến hình mới, nhưng đường bay lên trở lại nơi tôi đã rời xa tụi bạn còn cả chục dặm nữa. Làm thế nào để tìm lại được tầng lầu đó nhỉ? Cấu trúc thành phố Iskoort cực kỳ phức tạp. Nhưng bay bên ngoài thành phố ấy, tôi thấy nó càng rối rắm, khó đoán biết hơn. Ở Trái Đất không hề có một công trình nào hao hao như thế này. Ngay cả kim tự tháp cũng không chôn móng cột ở cái mặt bằng chông chênh như vầy. Tháp Effel hay Tháp Sears đối với nó chỉ là món đồ chơi lắp ghép hiệu Tinkertoys.
Có lẽ người Iskoort là loài kỳ cục nhất trong dải thiên hà; nhưng kỹ thuật xây dựng của họ thuộc vào hàng phát triển cao siêu nhất.
Tôi sẽ thấy gì khi trở lại sau cú rơi? Liệu Cassie đã hoàn hình chưa? Nhỏ có kịp bình phục? Còn Marco thì sao? Lại cả Ax, Tobias và Rachel nữa?
Mấy đứa nó đã bị đạn bắn vung vãi. Trong thâm tâm, thậm chí tôi còn sợ tỉ số là một tên Howler đổi lấy năm người bạn của mình. Tôi còn nghĩ đến chuyện đi tìm xác tụi nó nữa. Những hình ảnh nhòe nhoẹt làm sức mạnh rò rỉ khỏi cơ bắp tôi.
Tôi cần phải trở lại. Nhưng tôi không thể chịu nổi ý nghĩ mình sẽ thấy cái gì. Tôi làm sao sống nổi khi không có bọn bạn?!
Tôi bỗng cảm thấy giận Erek đến ứ nghẹn. Marco đúng: mắc chứng gì mà Erek cứ vin vào sự nhu mì, không bạo động trong vũ trụ của mình, trong khi bọn Howler đã xóa sạch nhiều loài theo mệnh lệnh của quỷ dữ? Làm sao mà ảnh đang tâm đứng dẹp qua một bên, trùm chăn nhìn cái ác lộng hành?
Erek là người duy nhất trong bọn tôi có thể đánh và thắng lũ Howler. Ảnh có sức mạnh và uy lực. Có lần tụi tôi đã giải thoát Erek khỏi điều cấm kỵ trong vòng một tiếng đồng hồ. Kết quả thật phi thường: ảnh đã đè bẹp lực lượng Yeerk xém nữa xơi gọn tụi tôi.
Đúng, người Pemalite đã sáng tạo ra ảnh với tất cả sự hòa hiếu. Thật vô lý khi tôi bỗng tức sôi máu lên với ảnh! Nhưng Cassie và Rachel hoặc tất cả đã tiêu đời rồi, chỉ còn trơ lại mỗi mình tôi…
Người Pemalite thật ngu muội vì đã không tái lập trình lại cho người Chee. Khùng! Người Chee có thể đã cứu họ; có thể đã chặn bước tụi Howler, không cho chúng tiêu hủy người Pemalite cũng như các loài khác. Và…
Mà này! Giả sử người Chee dẹp tan bọn Howler, vậy họ sẽ làm gì tiếp theo? Họ sẽ trở thành loài chuyên gây chiến ư? Bạn sẽ làm gì khi chế tạo ra một loại vũ khí chết người rồi lại để mặc kệ nó?
Có lẽ người Pemalite cần đảm bảo mình chắc chắn khống chế được người Chee, cho nên họ đã“tắt đài” của người Chee đi!
Tương tự, Crayak cũng cần phải có cách thức nào đó để kiểm soát tụi Howler này chứ.
Howler không phải là người máy; vậy thì, làm thế nào Crayak chắc chắn chúng sẽ không bao giờ vượt khỏi tầm kiểm soát? Bởi vì công việc của chúng là giết chóc, giết chóc không nương tay, cho nên Crayak nghĩ thế nào là“ngoài tầm kiểm soát”?
“Ngoài tầm kiểm soát”đối với Howler có lẽ sẽ làsẽ không giết chócnữa chăng?
Một tên Howler“ngoài tầm kiểm soát” có nghĩa là gã cảm thấy dằn vặt, bứt rứt và trở nên hòa hiếu. Làm sao mà Crayak có thể chịu đựng được điều đó!
Tôi ngậm ngùi cười chua chát. Quả là một suy luận xác đáng. Có thể bạn bè tôi đã chết hết. Tôi đơn côi một mình, chỉ với hy vọng le lói là ráng sống để tìm đường về nhà.
Tôi mừng húm.
nó nói và cười hề hề.
… có ai…>
Tobias có vẻ bớt hồ hởi hơn.…>
tôi nói mà không dám tin.
Tobias cười.
tôi đáp.
May thay, Tobias vẫn còn nhớ đường về. Cậu ta ung dung dẫn tôi bay lùi xuống ba tầng nữa, kể từ chỗ tụi tôi bắt gặp nhau.
Tầng này khác biệt hẳn so với tất cả các tầng tụi tôi đã thấy. Trông cứ như một khu công nghiệp. Từ sàn nhà lên mái trần là ba chục mét. Màu sắc chủ đạo là xám và nâu. Những nhà máy (nếu đó là nhà máy) nhìn như những khu nhà không cửa sổ, ngột ngạt, tơi tả - y như bất cứ nhà máy nào trên Trái Đất.
Ở đây, tụi tôi bay bên trên một đàn Iskoort khác lạ. Những cánh tay của bọn này dài và mạnh hơn, vai u nở; mắt chúng dày cui, có thể cụp mí lại được.
Có rất ít Iskoort lảng vảng quanh đây. Bọn Iskoort tụi tôi gặp có vẻ rất vui sướng, náo động và vô tư trước khung cảnh tẻ ngắt của nơi này. Ớn nhất là tiếng hét từ cơ hoành của chúng chói lói đến độ, nếu vài tên Iskoort cùng hét lên một lúc có thể khiến bạn ước ao có một cái bịt lỗ tai.
Tobias và tôi đảo tròn vài vòng, đề phòng coi có tụi Howler hay không. Chẳng thấy tên nào cả. Hai đứa tôi đáp xuống. Tôi hoàn hình và đi vào bên trong.
Tôi tưởng tôi đã trải qua hết mọi cung bậc cảm xúc. Tôi nghĩ tôi đã vượt qua cảm giác kinh hoàng khi tưởng là tất cả tụi nó đã tiêu đời. Nhưng kìa, cả đám đang ở đó.
Rachel cau có. Marco nhìn xuống sàn nhà. Ax đứng tách ra, rõ ràng là đang tự trách móc mình. Erek với màn hình chiếu đã tắt, một gương mặt người máy vô cảm.
Và Cassie.
giọng Ax vỡ òa lên như khóc khi vừa trông thấy tôi.
Cassie nhảy phóc lên và chạy bổ về phía tôi. Tôi cũng lao về phía nhỏ. Thật không thể kìm nén được cảm xúc. Cassie mừng quá nhảy đại vào cánh tay tôi, tôi ôm nhỏ thật chặtvà trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đang hôn vào môi nhỏ và nhỏ cũng hôn lại tôi.
"Tới lúc rồi đó," Rachel càu nhàu.
Ít nhứt thì Cassie và tôi cũng tạo được cớ cho Marco trêu chọc. Nó chỉ cần đúng ba giây sau khi tôi tách khỏi Cassie, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc.
Nó chìa hai cánh tay về phía tôi rồi nói, "Gì cơ, hổng hôn tui cái nào hết à?"
Tôi hổng tin nổi là mình lại cảm thấy cực kỳ ngốc nghếch khi đối mặt với hàng đống cảm xúc khác nhau mà tôi vừa trải qua, và giữa thảm hoạ kinh khủng nhất của trận chiến, nhưng tôi đoán sự bối rối và sự bất tiện luôn luôn song hành cùng tụi tôi.
"Không à?" Marco nói, giả đò lúng túng. "Tui đoán chắc tui phải đổi hướng kiếm Rachel thôi." Nó quay qua nhìn nhỏ, dang rộng hai tay, miệng chu ra.
"Xí, Marco, bồ nghĩ đừng mơ chuyện kỳ cục là mình sẽ hôn bồ nha. Rụt vòi lại đi, không thôi là mình bẻ luôn hai tay bồ đó!"